Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 918: Chương 918

Hôm Lộ Dao bị viện nghiên cứu lừa đến làm kiểm tra, Hâm Hâm tóm được bóng hình của Alfred trong phát sóng trực tiếp, chợt bị sự dễ thương của nó làm rung động, luôn ấp ủ muốn tìm cơ hội sờ sờ ôm ôm nó.
Lộ Dao đứng dậy: “Đương nhiên có thể.”
Bà chủ dùng nửa tiếng tự do của Alfred để đổi lấy một khúc xương của Hâm Hâm, chế tạo ra một chìa khóa tâm linh.
Hâm Hâm ôm Alfred không chịu buông tay, đôi mắt sáng rực: “Thật ra năng lực của chị không phải siêu năng lực nhỉ?”
Họ đều mất năng lực rồi, bà chủ lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Lộ Dao cười mà không nói.
Qua hai ngày, tình hình của thành phố Tam Hoa và thậm chí của cả thế giới trở nên tồi tệ hơn.
Hơn một nửa bệnh nhân sốt liệt giường, không ai chăm sóc, hệ thống thành phố dần mất đi cơ năng.
Lộ Dao gõ gõ đập đập trong phòng nghiên cứu, thỉnh thoảng giơ mặt nạ màu vàng trong tay lên nhìn kỹ, vừa điều chỉnh vừa sửa chữa, mãi đến khi cuối cùng cô cũng hài lòng.
Alfred gõ cửa tiến vào: “Chủ nhân, hoàn tất việc vận hành thử chương trình.”
Lộ Dao đeo mặt nạ lên mặt, đứng dậy đi ra ngoài: “Vậy đêm nay bắt đầu đi.”
Cánh tay của cô đã bị hoa văn sẫm màu lan đầy, nhất là nụ hoa trên chóp, như bụng cá nóc phình to, nhưng không nở hoa.
Lộ Dao lấy chìa khóa của mình ra, khởi động quả cầu bạc Alfred luôn đeo trên lưng.
Cùng lúc ấy, tất cả cư dân của thành phố Tam Hoa đều chìm vào giấc ngủ.
X nghe thấy một giọng nói khá quen thuộc trong mơ màng, mở bừng mắt ra lại chẳng thấy ai.
Giọng nói đó lại luôn thúc giục anh ta thức dậy, ra ngoài nhìn thử.
Giọng nói đó quanh quẩn bên tai, như dòng suối mượt mà theo vành tai từng chút chảy vào trong đầu.
X chịu không nổi, mất kiên nhẫn ngồi dậy, lần theo phương hướng của giọng nói đi ra ngoài.
Đêm nay, mọi người nghe thấy một giọng nói tương đồng, mơ thấy một giấc mơ giống nhau.
“Sáu mươi năm trước, Nữ thần Fulla phát hiện con dân của cô ấy mắc một căn bệnh lạ...”
Fulla không thể chịu đựng nổi việc nhìn thấy con dân mình không ngừng đau đớn chết đi, thế là phân tán hết thần lực, ban tặng cho con dân ân huệ chống lại căn bệnh.
Nữ thần tiêu tán cạn kiệt thần lực, con người nhận được ân huệ sống sót.
Người thân xác phàm, chịu ảnh hưởng của thần lực, dần hiện ra sức mạnh vượt xa người thường, hậu thế gọi loại sức mạnh này là siêu năng lực.
Tiếc là thế giới Nữ thần toàn lực bảo vệ cuối cùng chỉ duy trì ổn định trong sáu mươi năm, mà lần này, nguồn căn mang đến tai họa lại là thần lực của Nữ thần.
Không có thần lực, Nhân tộc sẽ chịu đựng bệnh lạ mà đi đến hồi kết.
Sở hữu thần lực, con người lại mất phương hướng trên con đường truy đuổi sức mạnh.
Giọng nói kia hỏi: “Nữ thần sai rồi sao?”
Người say trong mộng mắt đầy hoang mang.
Đã là Thần Minh, sao lại sai?
“Phải, cô ấy sai rồi.”
Một giọng nói lạnh băng từ bên trên truyền đến, người trong mộng ngẩng đầu lên.
Trên mặt nước không chút gợn sóng, chẳng biết từ khi nào đã đặt một chiếc ghế, có một người ngồi trên đó.
Người đó thân hình gầy gò, mặc một thân trường bào hoa lệ thêu dệt vàng bạc, trên mặt đeo một cái mặt nạ hoa văn phức tạp, không nhìn rõ tướng mạo, cũng khó phân nam nữ.
Người trong mộng phản bác trong lòng. Sao Thần Minh sai được? Huống hồ là cứu vớt muôn dân mà hiến dâng chính mình.
Người trên ghế chống lên tay vịn, bình tĩnh nói rằng: “Fulla sai ở tự phụ. Cô ấy yêu thương Nhân tộc, dễ dàng ban cho họ sức mạnh, thậm chí còn giúp lòng tham và sự lười nhác của con người lớn dần, cuối cùng không thể đưa thế giới quay về phương hướng chính xác.”
Vậy thì sao?
Người trong mộng có một cảm giác kỳ lạ, họ nhận thức rõ được mình đang nằm mơ, chỉ cảm thấy tất cả những thì thấy được nghe được trước mắt là một giấc mơ kỳ lạ, không nghĩ sâu xa hơn.
“Cho nên, sau này ta sẽ rất nghiêm khắc với các người.” Người trên ghế bình tĩnh nói.
Trời sáng, tỉnh mộng.
...
X mở bừng mắt, vẫn là trần nhà quen thuộc, cơ thể anh ta không có bất kỳ khởi sắc nào.
Nhưng giấc mơ này...
Hôm nay, cư dân của thành phố Tam Hoa bắt đầu bàn tán về cùng một mộng cảnh.
Vốn cho rằng chỉ là trùng hợp, sau đó càng ngày càng nhiều người tham gia thảo luận, câu chuyện bắt đầu trở nên kinh khủng.
Mà liên quan đến tính chân thật của câu chuyện về Nữ thần và siêu năng lực, cũng được vô số người khảo chứng...
Chỉ là sáu mươi năm trước, thật sự có rất ít tài liệu liên quan đến lúc siêu năng lực vừa xuất hiện.
Lúc này có người nhớ đến cỗ máy thời gian của Trung tâm bổ túc trẻ em, nhưng Trung tâm bổ túc đã đóng cửa nghỉ ngơi từ lâu rồi.
Trên POPO, dưới trang mạng chính thức của Trung tâm bổ túc trẻ em toàn là kêu gào.
[Bà chủ bà chủ, xin cho mượn cỗ máy thời gian dùng một lần!]
[Lúc trước là tôi không biết tốt xấu, quỳ xuống cầu xin bà chủ cho mượn cỗ máy thời gian dùng một lần!]
[Kẻ hèn này mắc một căn bệnh không mượn được cỗ máy thời gian sẽ chết...]
Bạn cần đăng nhập để bình luận