Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 823: Anh cũng không cần phải nghe lời như vậy 2

Anh cũng không cần phải nghe lời như vậy 2
Đi được nửa đường cả hai liền đụng phải Trịnh Tư Dao, Tiểu Mỹ vội vã giao Lộ Dao cho cô ấy, rồi xoay người xách cổ áo của tên kia biến mất ở cuối hành lang.
Trịnh Tư Dao cười khanh khách: "Cậu ta từng học chung trường với Tiểu Mỹ."
Lộ Dao giơ tay ra hiệu tạm ngừng: "Thế à. Phiền cô dẫn tôi tới chỗ của Hồ Tiêu."
Trịnh Tư Dao cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đề nghị: "Thời gian vẫn còn sớm, không bằng chúng ta đi uống cà phê trước đi? Hay cô có muốn tham quan nơi làm việc của giáo sư An không?"
Lộ Dao khó hiểu: "Bộ nhà nghiên cứu mấy cô nhàn đến vậy sao? Với cả tại sao tôi lại muốn đến đó làm gì?"
Trịnh Tư Dao bỏ qua vấn đề thứ nhất, gò má ửng đỏ: "Thì… Ở đó khá là thú vị, mọi người đều thích đến đó."
"..." Lộ Dao vừa khó hiểu vừa bị sốc nặng.
Mỗi lần Tiểu A mượn xác thì nhìn cũng không tệ lắm, nhưng Lộ Dao cảm thấy bề ngoài của vị giáo sư kia vẫn không bằng anh.
Không ngờ rằng cái giá của việc được yêu thích ở viện nghiên cứu chính là mỗi ngày đi làm đều bị vây xem.
Sáng nay trùng hợp An Yến đang ở tầng ba, Lộ Dao chưa kịp phản ứng đã bị Trịnh Tư Dao kéo tới trước cửa phòng thí nghiệm.
Cửa vừa mở ra đã bắt gặp cảnh An Yến đang cởi áo blouse trắng móc lên giá đỡ, cả người mặc đồ đen.
Vật thí nghiệm đang ngồi đợi anh ta ở phòng bên cạnh.
Trịnh Tư Dao tiến lên chào hỏi: "Giáo sư An, bà chủ tới đón Hồ Tiêu. Cậu ấy còn nửa tiếng nữa mới kiểm tra xong, bây giờ tôi phải đến nhà ăn dùng bữa sáng, phiền anh tiếp đãi cô ấy giúp tôi."
Lộ Dao đứng ở trước cửa, vẻ mặt ngơ ngác nhìn An Yến: Tôi là ai? Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?
An Yến lạnh lùng, kéo ghế trước bảng điều khiển, nghiêng đầu nhìn cô nói: "Ngồi đây đợi tôi hai phút."
Lộ Dao không còn cách nào khác đành phải tiến vào trong ngồi xuống, thông qua tấm kính thủy tinh, nhìn An Yến đi vào phòng thí nghiệm đứng đối diện với vật thí nghiệm.
Trong phòng có thiết bị thu âm và camera.
Lộ Dao có thể nghe rõ cuộc nói chuyện của bọn họ.
Vật thí nghiệm nói: "Giáo sư An, hôm nay tôi nhất định phải hạ được anh."
"Ầm" một tiếng thật lớn, thân hình to lớn và cơ bắp của vật thí nghiệm bay thẳng ra ngoài.
Thiết bị đo lường trong phòng phát ra cảnh báo, giá trị năng lực đã vượt quá giới hạn cho phép.
Chỉ là những số liệu mà thiết bị thu được đều đến từ giáo sư An.
An Yến đi tới tắt máy, nhân viên y tế từ cánh cửa bên cạnh bước vào đưa vật thí nghiệm rời đi.
Cảnh tượng cứ thế lặp đi lặp lại thêm bảy lần nữa, giáo sư An mới hoàn thành công việc của buổi sáng.
Anh đẩy cửa ở phòng quan sát ra, tay cầm chốt cửa, đứng dựa lên cửa: "Dọa cô rồi sao?"
Lộ Dao lắc đầu, không nhịn được hỏi: "Bọn họ không sao chứ?"
Không biết An Yến đang nghĩ gì, đáy mắt hiện lên ý cười, lắc đầu: "Tôi tự có chừng mực, nếu không bọn họ đã xong đời từ lâu rồi."
Bà chủ hiếm khi cạn lời: "Ừ."
An Yến lấy một cái ghế khác ngồi xuống ở bên cạnh Lộ Dao: "Gần đây tôi đang băn khoăn có nên đăng ký tham gia Trung tâm bổ túc trẻ em hay không."
Lộ Dao: "Anh cũng có tiếc nuối về tuổi thơ của mình sao?"
An Yến: "Tôi không thể nói. Chỉ là tôi sợ sau này sẽ hối hận."
Lộ Dao: "?"
An Yến nhìn cô phiền não cau mày, tâm trạng của anh lâu rồi chưa từng thấy yên bình đến như vậy.
Lộ Dao suy nghĩ một hồi, cẩn thận hỏi lại: "Tại sao lại sợ sẽ hối hận?"
Tay An Yến đặt ở lên ghế, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đường vân trên tay vịn: "Bí mật."
Lộ Dao nghiêng đầu nhìn anh, người đàn ông có cặp mắt đỏ tươi như máu, không thấy rõ ưu tư.
Cô không đoán mò nữa: "Một khi ý định đã cắm rễ trong lòng rồi thì trước sau gì cũng sẽ làm. Vậy sao ngay từ đầu không quyết đoán một chút?"
An Yến gật đầu: "Được, theo ý cô."
Lộ Dao: "..."
Anh cũng không cần phải nghe lời như vậy.
Hệ thống không dám lên tiếng.
An Yến cùng Lộ Dao hẹn thời gian, sau đó anh đưa cô đi đón Hồ Tiêu.
Lúc hai người đến nơi trùng hợp gặp phải Hồ Tiêu đang bước ra ngoài.
Cậu ta nhìn thấy bà chủ, niềm vui hiện hết lên trên mặt, nhưng miệng vẫn than phiền: "Tôi sắp bị bọn họ nghiền nát luôn rồi, sao giờ cô mới đến?"
Lộ Dao đi tới: "Tám giờ tôi đã đến rồi, phải ngồi chờ cậu đến chín giờ rưỡi lận đấy."

Lộ Dao, Hồ Tiêu và An Yến cùng đi xuống lầu.
Thang máy vừa xuống tầng một, ba người đã bị bảo an ngăn lại, dẫn đến phòng nghỉ ở bên cạnh ngồi chờ.
Năm chiếc xe bọc giáp màu đen đậu ở trước cửa, một người của đội an ninh trật tự cầm súng bước xuống xe.
Theo sau là một người đàn ông cao lớn bị bốn bảo an kèm chặt ở giữa, tiến vào viện nghiên cứu.
Đến khi đám người kia tiến vào thang máy, mấy người bị đưa đến phòng nghỉ dần tản ra, có người nhỏ giọng nghị luận.
Lộ Dao dựng lỗ tai lên nghe.
"Là X, phạm nhân có siêu năng lực."
"Sao hắn lại bị đưa đến viện nghiên cứu của chúng ta?"
"Sợ thế, người này thật quá nguy hiểm."
Cửa thang máy từ từ khép lại, người đàn ông được gọi là "X" như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía trước, ánh mắt xuyên qua tất cả rơi thẳng vào bóng người nhỏ bé ở đằng xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận