Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 594: Các người không có việc gì để làm sao? 1

Tháng tám, mùi thơm của hoa quế tỏa khắp thành phố, trên đường phố triều Đại Vũ dần dần có nhiều quầy hàng bán bánh, những sạp bán hoa đăng nhỏ, đã bắt đầu ẩn chứa không khí hội đèn Trung thu.
Rạp chiếu phim trên phố Tùng An vẫn như trước.
Hôm trước mở cửa đặt phòng, Tạ Vãn, Tôn Thanh Hà và các quý nữ khác biết được tin tức, ngay lập tức đã sai người đến đặt trước.
Ba gian mười người một phòng mini, một gian hai mươi người một phòng loại nhỏ, chưa đầy nửa ngày đã được đặt hết.
Hai bộ phim mới được phát hành trong ngày hôm nay, một là "Tìm kiếm cự thú dưới biển sâu" được phát hành ba ngày trước, cùng với phần thứ tư của "Đầu bếp nhỏ Thịnh Kinh".
Trailer "Tìm kiếm cự thú dưới biển sâu" vừa được tung ra đã gây ra một cơn sốt thảo luận rất cao ở chợ phía Đông, từng khiến các chủ cửa hàng gần đó có hơi kinh hoảng, sợ cự thú giống như quái vật bỏng ngô trên màn hình trước đó, phá màn hình chạy ra.
Mà lần này, bà chủ cũng không có tin đồn, cứ để tin đồn tùy ý nổi lên bốn phía.
Đến ngày công chiếu, người xếp hàng mua vé không nhiều như "Mùa hoa rơi" công chiếu, nhưng tốt hơn nhiều so với dự đoán của Lộ Dao.
Khốc Bát đứng sau quầy vé, nhìn Trần Tiểu Lục và Lý Xuân Hoa kiểm tra vé.
Một cô gái áo đen dáng người cao gầy, búi tóc giống như đàn ông đang được Trần Tiểu Lục kiểm tra vé trong tay, đi tới trước người Khốc Bát, dừng bước, chớp chớp mắt với hắn.
Vẻ mặt Khốc Bát kinh hãi, lui về phía sau một bước, vẻ mặt nghi ngờ nhưng không lên tiếng.
Người tới chính là Điệp Thất, hôm qua nhân lúc buổi đêm nàng ấy đến Lương Kinh, cách lệnh giới nghiêm chưa tới nửa canh giờ, rạp chiếu phim đã đóng cửa.
Nhiều ngày đi trên đường, một thân nhếch nhác, tìm được chỗ dừng chân thì nghỉ ngơi.
Nhung mà rạp chiếu phim là đề tài nóng nhất gần đây của Lương Kinh, không cần cố ý hỏi thăm, trong nhà trọ cũng có rất nhiều người đang tán gẫu, thậm chí có người nghe lời đồn của rạp chiếu phim, cố ý từ ngoài thành chạy tới để trải nghiệm.
Điệp Thất đánh giá Khốc Bát từ trên xuống dưới, không nhịn được đưa tay sờ tóc hắn: "Ngươi cắt tóc thật sao?”
Khốc Bát quay đầu nhìn về phía đại sảnh, thấy Lộ Dao và Phó Trì phát hiện, lôi kéo Điệp Thất đi sâu vào hành lang vài bước: "Sao ngươi lại chạy tới đây?”
Điệp Thất nhún vai, vẻ mặt hứng thú: "Tới tìm ngươi đó.”
Sắc mặt Khốc Bát rất hung dữ: "Tìm ta làm gì? Các ngươi không có việc gì để làm sao?”
Điệp Thất nghiêm túc: "Ngươi gửi vài thứ kỳ lạ như vậy trở về, lại nói tâm tư bà chủ kia khó đoán, thủ đoạn nhiều vô kể, ta sợ đầu óc ngươi quá ngốc, không chơi lại nàng ấy cho nên có ý tốt đến giúp ngươi.”
Khốc Bát trợn trắng mắt, đẩy nàng ấy: "Ngươi cũng đừng đi trêu chọc bà chủ nhỏ này, ta với nàng tốt lắm nên không có chuyện gì đâu, ngươi mau quay về đi, ở đây không cần ngươi hỗ trợ.”
Điệp Thất thật sự có hơi kinh ngạc.
Trong thời gian ngắn ngủi, dường như tính tình thối nát của Khốc Bát đã thay đổi không ít, còn có thể nói những lời tốt đẹp.
Đừng nói là hắn thật sự thích bà chủ của cái rạp này đấy chứ?
"Ngươi đang nghĩ gì vậy?" Khốc Bát trừng mắt nhìn Điệp Thất, cảm thấy ánh mắt của nàng ấy rất kỳ lạ.
Điệp Thất lắc đầu: "Không có gì. Đúng rồi, ngươi ở trong thành nhiều ngày, có tin tức của Tiêu Cửu hay không? Hắn truyền thư nói nhiệm vụ lần này chân bị thương, tạm thời không thể quay về các. Lần này ta ra ngoài, thật ra chủ yếu là đón hắn trở về.”
Khốc Bát sửng sốt một chút: “Hắn nói như thế ở trong thư?”
Điệp Thất hiểu ý: "Hắn đang ở đâu?”
Khốc Bát lại liếc mắt nhìn đại sảnh một cái, không tìm được Diệp Tiêu, ra vẻ tiếc nuối nói: "Hắn không có ở đây, có thể là đang ở trong phòng nghỉ. Ta đang làm việc nên ta không thể qua đó.”
Điệp Thất kinh ngạc: "Hắn cũng ở đây?”
Không phải là chân bị thương sao?
Khốc Bát không kìm nén được sự hả hê khi người gặp họa, thần bí nói: "Ngươi tự đi tìm hắn mà hỏi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận