Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 88: Bánh đúc và chiếc nhẫn màu đen 4

Lúc này, Cao Dương đi từ tầng hai xuống tìm được Lộ Dao: "Cô tìm tôi có chuyện gì?"
Bàn dành riêng cho anh ta nằm ở tầng hai. Lộ Dao còn treo một tấm bảng ở đó nữa, vô cùng có thể diện.
Mấy ngày nay thỉnh thoảng Cao Dương cũng sẽ dành ra chút thời gian tới đây ngồi một chút.
Trước kia đồng nghiệp trong phòng làm việc của anh ta không ai muốn nhận quảng cáo cho cửa hàng nhỏ này. Bây giờ lại tranh cướp mẻ đầu muốn được hưởng ké chút đặc quyền riêng của Cao Dương. Thế nhưng anh ta lại không đưa ai theo cùng cả. Ngay cả Tiểu Tề và Nhậm Mẫn cũng không luôn.
Lộ Dao bưng một đĩa bánh đúc đậu đỏ cho anh ta rồi kéo anh ta ngồi xuống: "Kiến thức của đoàn tàu trưởng sâu rộng, tôi muốn hỏi anh có biết Ma Thần đại nhân ở nơi nào không?"
"Cô muốn gặp Ma Thần đại nhân sao?" Cao Dương cảm thấy hiếm lạ. Lá gan của cô gái này cũng thật lớn.
Lộ Dao gật đầu: "Vâng."
Năm giác quan của Bạch Giản nhạy bén hơn người thường, hơn nữa Lộ Dao lại đối diện với chỗ của ông ta nên ông ta đọc được khẩu hình miệng của cô. Cô đang hỏi Ma Thần đại nhân ư?
Cao Dương từ chối cho ý kiến, chỉ hỏi: "Tại sao?"
Lộ Dao không thể nói là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ được. Nghĩ đến tấm thiệp mời kia, cô nhanh trí nghĩ ra một cái cớ: "Tôi muốn mời Ma Thần đại nhân tới cửa hàng của tôi dùng một bữa cơm."
"Ăn cơm á?" Cao Dương không ngờ được rằng cô lại có loại suy nghĩ này, không nhịn được cười: "Xin lỗi, tôi cũng không biết Ma Thần đại nhân đang ở đâu. Theo như tôi biết thì ông ta không ở đây."
Anh ta đã đi hết tất cả mọi nơi trên Vùng đất của những giấc mơ rồi nhưng không có nơi nào là cảm nhận được sự tồn tại của Ma Thần.
Lộ Dao ngạc nhiên: "Không ở chỗ này ư? Sao anh biết? Chẳng phải Ma Thần là sự tồn tại khởi điểm của thế giới này sao?"
Cao Dương đáp: "Quả thật là vậy, nhưng ông ta không có ở nơi này. Nếu nói ai có thể biết chỗ ở của Ma Thần đại nhân thì chỉ có bảo vệ khu vui chơi."
Thật ra thì lúc đầu khu vui chơi là do Ma Thần đại nhân làm bảo vệ.
Sau đó Ma Thần ẩn thân, để lại khu vui chơi. Mấy bảo vệ chia nhau ra các khu, trở thành bảo vệ khu vui chơi thông thường.
Bạch Minh đã hỏi qua giúp cô rồi, ít nhất thì Thanh không biết.
Sáng hôm nay gặp Đỗ Thần, anh ta cũng nói không biết tung tích của Ma Thần đại nhân.
Lộ Dao cảm thấy nhiệm vụ này hơi khó giải quyết. Không tìm được Ma Thần thì không thể gửi thiệp mời được. Cũng không biết nội dung nhiệm vụ tiếp theo là gì, lại còn có thời hạn nữa chứ.
Không lấy được tin tức hữu dụng từ Cao Dương, Lộ Dao bèn chuyện trò đôi ba câu với anh ta rồi giải tán.
Kỳ Sâm đi xuống tầng, tìm được Lộ Dao đang trầm ngâm trong phòng bếp, thấp thỏm nói: "Bà chủ, có chuyện muốn làm phiền cô một chút."
"Chuyện gì thế?"
"Mấy ngày nay tôi thử công thức bánh crepe matcha nhiều lớp nhưng vẫn chưa đúng. Tôi muốn mời cô giúp tôi mua về một cái bánh hàng mẫu. Tôi muốn nếm lại mùi vị kia một lần nữa."
Suy nghĩ của Lộ Dao bị cắt ngang, không nghĩ ra được cách tìm được Ma Thần trong thời gian ngắn, không bằng đi ra ngoài một vòng thay đổi không khí.
Thế là cô đứng lên, lấy điện thoại di động rồi đi ra cửa: "Được, tôi đi mua."
Lộ Dao vừa đi tới cửa, Bạch Minh đã ngăn cô lại rồi đưa cho cô một thứ.
"Thứ này từ đâu mà có vậy?" Lộ Dao nhìn chiếc nhẫn đen thui trong tay cậu ta, cảm thấy hơi kinh hãi.
Triệu Vũ Tình nói chỉ có người sắp chết mới thấy thứ này. Tại sao Bạch Minh lại đưa nó cho cô? Đây là ám chỉ cô sắp chết sao?
Nhưng cô vừa mới kéo dài tuổi thọ thêm hai nghìn năm cơ mà, sẽ không không đáng tin như vậy chứ?
Bạch Minh cũng nhíu mày: "Bảo vệ trưởng bảo tôi đưa cho cô."
Bảo vệ trưởng ư?
Lộ Dao cảm thấy chuyện này càng lúc càng kỳ quái. Cô và bảo vệ trưởng không quen, tại sao ông ta phải đưa cho cô thứ này?
Từ chỗ Kỳ Sâm, cô đã biết được chuyện về chiếc nhẫn này rồi.
Chiếc nhẫn màu đen là đáng sợ nhất. Nó không chỉ có thể đưa người tiến vào trò chơi cấp cao nhất mà còn ám chỉ một khi trò chơi thất bại thì người đó sẽ có trạng thái chết thảm thiết.
Kỳ Sâm nói chiếc nhẫn của hắn ta cũng là màu đen. Lộ Dao nhớ tới kết cục cuối cùng của Kỳ Sâm trên tin tức, tay chân lạnh như băng.
Không phải cô sẽ chết thật đấy chứ?
Có vẻ như Bạch Minh nhìn ra nỗi lo của cô nên trấn an: "Đừng lo, cô sẽ không sao đâu. Nếu chiếc nhẫn là của cô thì sẽ không phải do chúng tôi đưa cho cô mà nó sẽ tự xuất hiện ở nơi mà cô có thể nhìn thấy."
Lời này tương đương với việc công khai cái gì bọn họ cũng biết, chỉ là không vạch trần mà thôi.
Lộ Dao: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận