Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 910: “Anh thích tôi à?” “Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.” 2

“Anh thích tôi à?” “Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.” 2
Mặt Bạch Di tái nhợt không còn chút máu nào, trông có vẻ rất uể oải.
Cô ấy bị thương rất nặng. Trên cổ tay trái có một vết rách dài mười lăm centimet, ngón áp út và ngón út bị xé xuống, chỉ còn dính lại một chút da thịt.
Trên đất, trên bàn, trên ghế, khắp nơi toàn là máu tươi.
"Sao lại bị thương nặng thế này?" Lộ Dao nhíu mày.
Từ Hiểu Hiểu giải thích rằng sau khi Lộ Dao và Bất Độc bị mang đi thì đám người bọn họ bị giam lại trong Trung tâm bổ túc không được rời đi.
Mọi người cũng chẳng còn cách nào nên đã cùng bật livestream của viện nghiên cứu Siêu Năng lên xem.
Mãi đến mấy phút trước, khi cự long màu đen kia xuất hiện đưa Lộ Dao và Bất Độc đi, bỗng nhiên số 696 kẹp chặt Bạch Di, kéo cô ấy rồi chuẩn bị chạy ra khỏi Trung tâm bổ túc.
Sau khi có chuyện bất ngờ xảy ra trong livestream, mấy nhân viên an ninh trật tự vốn đang canh giữ trước cửa Trung tâm bổ túc trẻ em của Lộ Dao đã nhanh chóng rút lui.
Kết quả là chẳng biết đã xảy ra chuyện gì mà số 696 lại chạy thẳng ra chỗ cửa đang không có ai canh kia. Bạch Di bị kẹt ở cửa không ra được.
Số 696 lấy lại tinh thần, mấy lần muốn thử đưa Bạch Di đi đều thất bại nên đã làm ra một ít chuyện có hại đến hành động của cô ấy.
Theo trí nhớ của Bạch Di thì cô ấy cảm thấy lúc đó số 696 muốn lấy máu của mình đi.
Nhưng khi số 696 hứng đầy máu của Bạch Di vào lọ thuốc mang theo rồi thì lại không thể nào đi ra khỏi cửa Trung tâm bổ túc được.
Anh ta sốt ruột quá nên bắt đầu quơ đao lung tung, chém trúng Bạch Di đang đứng gần mình nhất.
Trước mắt Lâm Tuyết hiện lên hình ảnh lúc số 696 chạy trốn. Hình ảnh về đống máu thuộc về Bạch Di trên thanh dao nhỏ kia cứ như bị lau sạch khỏi ký ức vậy.
Cuối cùng số 696 đã chạy trốn một mình, không thể mang đi bất cứ thứ gì.
Nhân viên trong trung tâm ý thức được rằng đúng là Trung tâm bổ túc trẻ em của Lộ Dao có gì đó bí ẩn nhưng lại không thể nào đưa Bạch Di tới bệnh viện ngay được.
Bạch Di bị gãy hai ngón tay, bây giờ mà đưa cô ấy về lại khu phố thương mại rồi mới tới bệnh viện thì e là cũng không thể nào khôi phục lại hoàn toàn như lúc ban đầu được.
Lộ Dao gọi Harold tới: "Giúp tôi nâng cánh tay cô ấy lên đi, tôi sẽ chữa trị cho cô ấy."
Harold không khách khí chút nào mà đẩy Tạ Mạc Lâm và Từ Hiểu Hiểu sang một bên, còn mình thì nâng cánh tay bị thương của Bạch Di lên.
Lộ Dao lấy ma trượng từ trong không gian cá nhân ra, sử dụng ma pháp Ánh Sáng để vẽ ma pháp trận. Ánh sáng màu bạc dìu dịu bọc lấy ngón tay bị gãy và miệng vết thương trên cánh tay Bạch Di.
Ba mươi giây sau, ngón tay bị gãy đã nối liền, da thịt bị chém trúng cũng khôi phục lại như lúc ban đầu.
Bạch Di thử co duỗi ngón tay mình rồi nói với vẻ không thể tưởng tượng nổi: "Đã lành lại như ban đầu rồi, không hề khó chịu chút nào, cũng không thấy đau nữa."
Lộ Dao ngồi xuống bên cạnh cô ấy: "Chờ lát nữa tôi sẽ cùng cô đi ra ngoài. Nếu như quay lại khu phố thương mại mà vẫn không có vấn đề gì thì đúng là lành lại thật rồi."
Thật ra thì ban đầu lòng Bạch Di đã như tro tàn rồi. Bây giờ vết thương được chữa khỏi nhưng cô ấy vẫn không kịp phản ứng: "Bà chủ, anh ta nói không sai. Cô biết ma pháp, là ma nữ nuôi rồng."
Tạ Mạc Lâm và Lâm Tuyết khá là im lặng, thỉnh thoảng lại đảo mắt liếc nhìn Harold bên cạnh Lộ Dao một cái rồi lại quay qua nhìn Lộ Dao một cái.
Lộ Dao vỗ nhẹ sau lưng Harold: "Harold, hẳn là cô đã gặp hắn ở cửa hàng Lông Xù rồi."
Bạch Di nhìn Harold một lúc rồi lại nhìn sang Lộ Dao: "Người này... Đây chính là anh cự long vừa rồi đi đón cô đó sao?"
Bạch Di đã từng nói chuyện với Chu Tố, thỉnh thoảng vào giờ nghỉ trưa còn đưa đồ ăn vặt qua tặng nữa, nên đúng là cô ấy đã từng thấy Harold ở bên đó rồi.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy dáng vẻ Harold. Bạch Di tỏ vẻ vô cùng khiếp sợ.
Các nhân viên khác của trung tâm đã xử lý xong đống bừa bộn bên ngoài, vừa mới trở lại phòng nghỉ đã nghe thấy câu này, thế là tầm mắt của bọn họ bay vèo vèo về phía Harold.
Harold lười biếng ngồi xuống bên cạnh Lộ Dao, hoàn toàn không có ý định giải thích.
Lộ Dao nhanh chóng lướt qua tin tức trên mạng một lượt rồi hơi nhíu mày: "Hôm nay mọi người tan làm sớm về nhà trước đi, nếu không có thể lát nữa sẽ không về được đâu."
Có lẽ là vì sự tồn tại của siêu năng lực nên sự xuất hiện của cự long chỉ khiến mọi người kinh hoàng trong một khoảng thời gian rất ngắn ngủi. Mức độ chấp nhận của mọi người còn cao hơn cả những gì Lộ Dao dự đoán. Hơn nữa, trên mạng đã bắt đầu xuất hiện những tiếng hô hào đòi đi săn cự long rồi.
Có được quá nhiều quyền lực một cách dễ dàng cũng đủ khiến người ta đánh mất sự hiểu biết đúng đắn về bản thân.
Lâm Tuyết lên tiếng: "Chuyện của số 696..."
Lộ Dao cắt ngang: "Mục tiêu của anh ta vốn là tôi. Bởi vì Bạch Di và tôi có một số chỗ giống nhau nên xuất phát từ một số nguyên nhân, anh ta mới theo dõi cô ấy. Mấy ngày nay Bạch Di cứ ở nhà nghỉ ngơi đi đã, chờ chuyện bên này kết thúc rồi lại đi làm lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận