Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 353: Tình yêu với nhân loại thật biến thái 3

Lộ Dao đặt nó vào một chiếc hộp chắc chắn, dùng dây thừng buộc chắc, lại đeo mặt nạ phòng độc cho con dị thú nhỏ.
Con dị thú nhỏ trông chỉ to bằng lòng bàn tay nhưng lại có sức lực rất lớn.
Chân trước xỏ một sợi dây thừng, kéo một rương blind box, trong nháy mắt biến mất ở trong làn sương mù màu xám.
Nhìn con dị thú nhỏ rời đi, Lộ Dao quay người trở lại cửa hàng.
Tiểu Linh Lan vươn cành hoa ra, nhẹ nhàng cọ má cô, nhiệt tình hơn bao giờ hết.
【Kiểm tra đo lường phát hiện mức độ ưa thích của nhân viên dị tộc “Tiểu Linh Lan” đối với chủ quán cửa hàng Blind Box tăng 20%, mức độ ưa thích hiện tại là 81%.】
Lộ Dao: “...”
-
Trong rừng sâu, con dị thú nhỏ kéo một rương blind box, bay nhanh như gió.
Đồng tộc bị mắc kẹt trong sương mù dày đặc, phải nhanh chóng quay trở lại.
Có thuốc giải độc và mặt nạ phòng độc, bọn họ nhất định sẽ hồi phục giống như nó.
Dị thú nhỏ trở lại chỗ đồng tộc ở lại, lại phát hiện chung quanh đã trở thành một mảnh đất trống, không thấy một đồng tộc nào.
Cậu ta bất lực nhìn xung quanh.
Một bóng người cao lớn màu đen từ sau tàng cây đi ra: “Tiểu Hổ, con đã trở lại.”
Con dị thú nhỏ lùi lại một bước, nhận ra hơi thở của Thú Vương, nhanh chóng chớp đôi mắt tròn xoe, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Thú Vương biến thành một bộ dáng mà cậu ta xa lạ, rất giống với những sinh vật hai chân trong cửa hàng Blind Box.
Thú Vương dưới hình dạng con người từ trong sương mù dày đặc đi ra, ngồi xổm trước mặt Tiểu Hổ, dùng tay bắt lấy cậu ta, ôm cậu ta tới trước mặt: “Con đi chơi ở chỗ nào? Trên người có khí tức kỳ lạ.”
Dị thú nhỏ: “Ngao.”
Thú Vương: “Có phải con đã đến cửa hàng đó đổi ‘được’ để lấy thuốc giải độc và mặt nạ phòng độc không?”
Sở thích của con người luôn thay đổi.
Đôi mắt vàng của Thú Vương tràn ngập sự khó tin, anh ta tùy ý đặt Tiểu Hổ lên trên đầu mình, cúi người mở chiếc blind box.
Lấy ra tất cả các loại thực phẩm, đạo cụ tinh hạch, thuốc men và mặt nạ phòng độc.
Thú Vương đeo mặt nạ phòng độc, vuốt vuốt đao tinh hạch dịch thể lỏng, lưu luyến nhìn một chút. Sau đó gấp đao lại, nhét cho hổ con: “Con cầm cây đao này đi.”
Hổ con há miệng nuốt thanh đao vào bụng: “Ngao?”
Đồng tộc đâu?
Thú Vương chọn thức ăn cùng đạo cụ mang theo, đứng lên sờ bụng, đầu đội hổ con đi ven theo hướng bìa rừng, thanh âm lạnh lùng: “Không cần để ý bọn chúng, chúng ta đi dọn dẹp lần cuối.”
-
Căn cứ Trường Minh.
Diêu Y Y và Lý Hân nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, toàn thân cứng đờ.
Nhân viên y tế căn cứ nhìn thoáng qua, sau đó quay đầu nhìn Tưởng Hàn nói: “Hít vào quá nhiều khí sương độc, trúng độc.”
Buổi sáng hai người này ngã gục bên ngoài căn cứ, được phát hiện trong tình trạng bất tỉnh.
Căn cứ đã thu được một lô blind box thuốc. Nhưng không có thuốc giải trong đó.
Bây giờ bên ngoài khí sương mù độc rất nhiều, muốn đến cửa hàng Blind Box cũng không dễ dàng, cũng không dám chắc cửa hàng Blind Box có blind box thuốc giải mới hay không.
Theo hiểu biết của hắn đối với chủ quán, Tưởng Hàn cảm thấy trong cửa hàng có lẽ đã có một loạt blind box liên quan đến chặn khí sương mù độc, nhưng bọn họ không ra ngoài được.
Tưởng Hàn ngồi ở một bên, trầm tư trong chốc lát đứng dậy nói: “Tôi đi tìm anh Trì hỏi xem có thể dùng thảo dược chế ra một ít thuốc giải hay không.”
Ông nội không ở trong căn cứ, vì vậy loại chuyện này chỉ có thể hỏi Trì Cẩn.
Tưởng Hàn đeo mặt nạ chống lạnh mở ra từ blind box giới hạn mùa đông, đội mũ bảo hiểm của xe trượt tuyết rồi chạy nhanh đến khu vực thí nghiệm.
-
Cửa hàng Blind Box.
Bạch Kính lại đến treo truyền nước cho Chung Như Nghênh.
Vết thương của Chung Như Nghênh vẫn đang hồi phục rất tốt. Hôm nay là lần treo nước cuối cùng, về sau cô ấy chỉ cần uống thuốc thôi.
Sau khi lấy kim châm xong, Bạch Kính chuẩn bị rời đi.
Việc rút kim thì Cơ Phi Mệnh hoặc chủ quán đều có thể làm.
Lộ Dao ngăn anh ta lại, đưa hai túi tài liệu tới: “Đây là báo cáo khám sức khỏe của hai nhân viên trong cửa hàng của tôi, mong anh xem giúp.”
Bạch Kính sửng sốt: “Bọn họ kiểm tra ở đâu vậy?”
Được hệ thống xuất phẩm, 10 vạn giá trị nhân khí một báo cáo kiểm tra toàn thân, hai người tiêu hết 20 vạn.
Lộ Dao khẽ thở ra một hơi, không có ý định nhiều lời: “Anh xem trước thử xem có thể chữa khỏi không?”
Bạch Kính lấy báo cáo của La Hội An ra nhìn hai lần, sau đó ngẩng đầu nhìn cô: “Tôi sẽ mang nó trở lại bệnh viện rồi gửi kế hoạch điều trị cho cô sau.”
Báo cáo của hai người, một già một trẻ, những triệu chứng khác nhau. Anh ta muốn mang về cho các chuyên gia chẩn đoán.
Lộ Dao gật đầu: “Làm phiền anh rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận