Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 160: Nứt, nứt ra rồi 1

Đồng hoang Montenegro.
Hai con rồng một vàng một đen đang giao đấu với nhau, dồn dập quăng đuôi, rung chuyển núi đồi.
Móng vuốt sắc bén của Harold phất qua, bảo thạch lấp lánh trên ngón tay bay ra một đường tàn ảnh như ánh hào quang.
Ti Kim giương móng lên tiếp chiêu, pha lê trên móng tay bị ánh mặt trời chiếu vào, phản xạ ra một cụm sáng màu vàng, còn chói lóa hơn núi châu báu của anh ta.
Harold nghiêng đầu, mặt trời đã leo lên đỉnh núi, hắn vung đuôi một cái: “Trời sáng rồi.”
Ti Kim thu móng lại, tiếp một câu: “Về đi làm.”
Hai con rồng lớn giải phóng từ trong sự ràng buộc của bộ móng, đêm qua trực tiếp đến đồng hoang, trận này từ khi màn đêm sâu thẳm đánh đến trời sáng tinh, vẫn còn chưa đã lắm.
Nhưng nếu không đi làm đúng giờ, con Slime tâm cơ trong tiệm sẽ quấn lấy bà chủ “chít chít chít” mãi, chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi cũng khiến rồng bốc hỏa rồi.
Có điều dùng hình rồng bay đi sẽ tiết kiệm không ít thời gian, hai con rồng lắc đuôi tung cánh bay chậm rì về thị trấn Lục Bảo Thạch.
...
Lúc Ti Kim và Harold về đến tiệm nail, Lộ Dao đang làm móng cho Mộc Tâm.
Lộ Dao cũng chưa kịp mò mẫm vảy của cô ấy, buổi sáng mở cửa ra, đã thấy cô ấy và Hối Hối cùng chờ ở bên ngoài.
Mộc Tâm cười nói: “Tôi thấy sắp đến giờ rồi nên đến.”
Lộ Dao chào đón cô ấy vào tiệm, hỏi kiểu móng.
Ý cười trên mặt Mộc Tâm càng sâu thêm, lắc đầu nói: “Sách cô đưa tôi đọc hết rồi, cờ vây thật sự rất thú vị. Tôi không định đổi kiểu, còn muốn nhờ cô giúp tôi tìm vài cuốn sách hướng dẫn đánh cờ.”
Không đổi kiểu, chính là giống với Harold và Ti Kim, bộ móng có sẵn đổi thành móng tay ma pháp.
Lộ Dao gật đầu đồng ý: “Được, trước tiên làm móng tay ma pháp cho cô. Còn sách hướng dẫn đánh cờ thì ba ngày sau đến lấy.”
Cốt lõi của móng tay ma pháp là ma pháp trận, số lượng và sắp xếp thứ tự ma pháp trận cần dùng của từng kiểu là khác nhau, cần thiết kế độc nhất.
Kiểu này của Mộc Tâm không tính là phức tạp, Lộ Dao vẽ bản thảo, rất nhanh bắt đầu làm việc.
Khoảng ba tiếng sau, móng tay ma pháp của Mộc Tâm đã xong.
Trên bản gốc và bên ngoài không khác gì nhau, ma pháp trận Lộ Dao kết ra vô cùng tinh xảo, trông tự nhiên không gì bằng, vẫn là vẻ lấp lánh vừa mỹ lệ vừa mỏng manh.
Có điều giá cả đắt hơn một trăm lần với bộ móng bình thường, chỉ là đối với rồng mà nói, này cũng chẳng tính là gì.
Mộc Tâm nhanh chóng đi ra khỏi thị trấn Lục Bảo Thạch, dè dặt biến về hình rồng trên mảnh đồng hoang.
Móng tay ma pháp dưới ma lực khuếch đại của cô ấy vỡ nát thành từng mảnh, bảo thạch vốn dính trên móng cũng bị rơi xuống từng cái một, lòng cô ấy trầm xuống.
Thế nhưng chờ khi cô ấy biến thành hình rồng hoàn chỉnh, khối màu vỡ nát thành cục co rút lại, dính lên móng một cách ngoan ngoãn đều đặn, bảo thạch rơi ra biến to, rơi về trên móng theo thứ tự ban đầu.
Mộc Tâm quan sát rất lâu, những bảo thạch này không dùng hồ dán, mà là dùng ma pháp trận đặc thù cố định trên ngón tay, dù bay đi hay đánh nhau cũng sẽ không rớt ra.
Một con rồng móng sáng lấp lánh bay trên không trung, thu hút ánh nhìn hơn bất kỳ sinh vật nào.
Mộc Tâm một đường về ổ rồng, gặp được Dominica chở bé rồng xanh dương Toa Toa, Frude cha của bé rồng lửa Gaga, Amos anh của bé rồng tím Anoke, cùng với Field chở Tina về ổ rồng.
Mỗi một lần gặp rồng quen, tầm nhìn của các con rồng đều sẽ lướt qua móng của Mộc Tâm, trong mắt rồng lóe qua tia kinh diễm.
Đi ngang qua Mộc Tâm, Tina nằm sấp nhỏ giọng nói bên tai Field: “Mẹ ơi, cô giáo Mộc Tâm chắc chắn là đi tiệm nail rồi.”
Tần suất vỗ cánh của Field chậm lại: “Tiệm đó không phải là cửa hàng Nhân tộc mở sao? Sao có thể sơn móng cho rồng?”
Tina cũng không hiểu, nhưng cô bé cảm thấy trừ Lộ Dao ra, người khác không nghĩ ra điều như thế.
Cô bé muốn đi xem thử, nhưng đắn đo móng tay, không dễ hóa ra hình rồng, từ ổ rồng đến thị trấn Lục Bảo Thạch mất rất lâu, bèn âm mưu xúi giục Field: “Mẹ ơi, ngày mai chúng ta đi xem thử không? Nói không chừng thật sự là bà chủ đấy.”
...
Cư dân ở thị trấn Lục Bảo Thạch dạo này đang bàn luận về chuyện tiệm nail Lộ Dao nhận học viên, thời gian đi làm từ chín giờ sáng đến sáu giờ tối, bao cơm hai bữa, học viên sơ cấp một tháng có tiền lương bốn đồng xu vàng, yêu cầu là nữ mười tám tuổi trở xuống, biết chữ, cần cù ham học.
Điều kiện Lộ Dao đưa ra rất hậu hĩnh, dù tiệm nail mang tiếng xấu bên ngoài, cũng có không ít người lung lay.
Sau khi đóng tiệm rồi mở tiệm lại, cả ngày đều có người đến tiệm hỏi, muốn làm học viên.
Nhưng rất nhiều người biết rõ không hợp yêu cầu, bà thím bốn năm chục tuổi cũng muốn nói mình mười bảy tuổi, người không biết chữ giả vờ mình biết chữ, cô gái tính tình quá khích ăn vạ ở cửa không chịu đi, thậm chí có phái nam mưu tính mặc đồ nữ trà trộn vào tiệm, Lộ Dao dở khóc dở cười.
Suy nghĩ của cô rất kiên định, học viên khác với nhân viên bình thường, bồi dưỡng từ con số không, chắc chắn phải tìm chị gái cho tính tình tốt hiếu học cần cù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận