Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 463: Nguyện vọng không được đáp lại 1

Cánh cửa dày cộp khẽ mở ra không phát ra chút tiếng động nào, sau đó là một chồng ngọc trai như núi ào ào lăn vào trong, mang theo ánh sáng nhàn nhạt.
"Tuýt…"
"Tuýt tuýt…"
"O o o…"
Vài tiếng "bíp bíp" mềm mại dễ thương từ cửa truyền đến, thân thể Lộ Dao cứng ngắc đợi vài giây, dùng đầu dò nhìn vào trong, đồng tử hơi co rụt lại.
Cô ngừng động tác đẩy cửa, chỉnh chỉnh tóc rồi nâng tay gõ cửa.
"Cốc cốc!"
Gần như ngay lập tức, hàng chục con hải cẩu cuộn cục tròn tròn đột nhiên mở mắt ra, nhặt cây đinh ba màu bạc, căng thẳng nhắm ngay cửa.
"Bíp!"
"Bíp bíp bíp!"
Đội quân hải cẩu dựa vào vây đuôi để đỡ cơ thể, vây giữ chặt vũ khí, đôi mắt đen tròn như quả nho sáng ngời có thần.
Hình thể chúng không được xem là lớn lắm, cao gần đến đầu gối của Lộ Dao, được bao phủ bởi bộ lông mềm mại màu trắng.
Chúng có đầu tròn tròn, mắt tròn trong và cả mũi cũng tròn.
Nếu không phải đang cầm chặt vũ khí, Lộ Dao đã hận không thể lập tức ôm một cái lăn trên mặt đất.
Vừa mới đẩy cửa vào, từ khe hở thì nhìn thấy mấy cục thịt tròn tròn nằm chỏng chơ trên mặt đất, trong lòng suýt nữa tan chảy.
Thật khó để tưởng tượng, dưới đáy biển sâu như thế vậy mà lại có sinh vật mơ mộng như vậy sống.
Lộ Dao chậm rãi giơ tay lên, cười nói: "Tôi tên là Lộ Dao, một người bình thường rơi xuống rãnh biển ngoài ý muốn, đi nhầm đến nơi này."
Thủ lĩnh hải cẩu quanh cổ đeo một chuỗi ngọc trai bước ra, từ từ di chuyển đến Lộ Dao, vòng quanh cô hai lần.
"Hu…"
Nó ấn cây đinh ba vào khuỷu chân của Lộ Dao, đẩy cô về phía trước, giọng điệu và biểu cảm rất nghiêm khắc: "Bíp!"
Lộ Dao được đội quân hải cẩu hộ tống đến một tẩm điện tráng lệ, cẩn thận gõ cửa thủ lĩnh hải cẩu.
Một giọng nữ lười biếng truyền đến từ trong cửa, sau đó cửa đại sảnh mở ra hai bên.
Người phụ nữ dáng vẻ lười nhác nằm ở trên giường, một nửa đuôi cá màu vàng xinh đẹp kéo lê trên mặt đất, mái tóc dài màu vàng óng xõa tung giữa giường, giống như kim quang chói lọi, lộng lẫy động lòng người.
Bà một tay đỡ đầu, ngái ngủ nhìn Lộ Dao đang được áp giải đến.
Lộ Dao chậm rãi ngước mắt, nhìn theo đuôi cá đang lê lết trên mặt đất.
Mặc dù suy đoán, nhưng Lộ Dao vẫn bị chấn động không thôi khi nhìn rõ khuôn mặt đó… thật đẹp, không chỉ là vẻ đẹp bề ngoài, mạnh mẽ, dịu dàng, uyên bác, ngoan cường… bà giống như hiện thân của mọi lời ca tụng trên đời.
Lộ Dao buột miệng nói: "Nữ thần biển sâu."
Nữ thần biển sâu sống ẩn dật dưới đáy biển sâu như vậy, khó trách vì sao tìm khắp nơi không thấy.
"Cô biết ta?" Thúy Hoàng Tinh hơi nâng cằm, nhìn về phía Lộ Dao, khẽ nhíu mày: "Kẻ giết thần lại là người."
Lộ Dao có chút khó hiểu, bức tượng nữ thần mà cô nhìn thấy ở thành phố Dạ Quang không phải là một người cá.
Vị trước này ngoài đuôi cá, những đặc điểm khác gần như giống hệt nữ thần biển sâu.
Vì vậy, nữ thần biển sâu nguyên bản là người cá?
Cô đã đọc nhiều câu chuyện về các nữ thần ở chỗ Cửu Hoa, nhưng hầu như không có đề cập đến thực thân của nữ thần là một người cá.
Lộ Dao định thần lại, giải thích: "Tôi đã nhìn thấy bức tượng của ngài ở thành phố Dạ Quang. Kẻ giết thần là gì?"
Thủ lĩnh hải cẩu lạch bạch di chuyển đến bên giường của nữ thần, giải thích mọi chuyện "bi ba bi bô".
Thúy Hoàng Tinh lại nhìn sang, ánh mắt dò hỏi hơn, đưa tay về phía Lộ Dao: "Lại đây."
Lộ Dao do dự một giây, ngoan ngoãn đi tới.
Không có hệ thống bên cạnh, cô cảm thấy có chút bất an nhưng cô đã xuyên qua mấy thế giới, sẽ không hoàn toàn mất đi năng lực phán đoán.
Nữ thần biển sâu là một người mẹ được con người và các sinh vật biển sâu vô cùng kính yêu, đáng lẽ không phải là người xấu.
Lại lùi lại mười nghìn bước mà nghĩ, nếu đối thủ là thần, cô có cảnh giác cũng vô dụng.
Thúy Hoàng Tinh vừa nắm lấy tay Lộ Dao, vẻ mặt dần trở nên phức tạp, một lúc sau buông ra, trong mắt hiện lên vẻ thương hại, nước mắt rơi xuống lăn lên giữa đệm, hóa thành những viên ngọc trai to tròn.
Ngọc trai chất đống trong rãnh biển ngoài cửa không lẽ là nước mắt của nữ thần sao?
Quá khoa trương rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận