Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 281: Đây là đại gia phương nào? 3

Uống có vị hơi chua chua ngọt ngọt, kỳ diệu nhất là mùi mơ thơm thoang thoảng, uống một hớp tựa như mường tượng ra trước mắt mùa thu của nhiều năm về trước, mưa rơi trên đầu, nhành mơ lay nhẹ.
"Ừm, uống ngon thật." Tập Đình Nhiên khen một câu, cúi đầu xé blind box mì ăn liền, vài túi đồ vật rơi ra.
Anh ta thấy hơi đau lòng nhặt bánh lên rồi nhào nặn, may là không bị vỡ, có tấm thẻ viết vài chữ "Mì gà tây Kiều Kiều" rơi ra.
Trịnh Dương, Úc Lập và Tập Đình Nhiên đều là những người được sinh ra trước ngày vô thường, hai người ngay lập tức tiến lại gần để xem.
"Đây là vị gì thế? Hồi trước chúng ta làm gì có vị này." Trịnh Dương nói.
Úc Lập gật đầu: "Mấy hương vị trên các hộp khác còn quen mắt, "mì gà tây" thì thật sự chưa từng thấy, hay là hương vị kỳ quái gì đó hả?"
Tập Đình Nhiên dựa theo hướng dẫn sử dụng ở trên hộp, xé bánh ra rồi bỏ vào trong hộp, quay người đi về phía máy nước nóng cách đó không xa.
Bây giờ mọi người mới nhận ra ở trong cửa hàng này thế mà lại có một cái máy đun nước nóng, tựa như là chuẩn bị sẵn chuyên dùng cho những người mở blind box mì ăn liền vậy.
Tập Đình Nhiên bê hộp mì ăn liền về, nói nhỏ: "Máy nước nóng có điện, giống như đèn ở bên ngoài vậy, không hề dùng tinh hạch."
Sắc mặt của mọi người thay đổi, cửa hàng này thật sự rất kỳ lạ.
Nhưng lại khiến cho người ta khó có thể chối từ.
Mì gà tây là loại mì trộn, sợi mì cứng nên cần phải ngâm nước sôi hai lần.
Theo như trình tự thông thường thì nước ngâm mì ăn liền phải đổ đi.
Thế nhưng Tập Đình Nhiên lại mở nắp rồi thổi nguội, cúi đầu hớp một ngụm rồi lại thêm hai, ba hớp nữa, đấy hộp mì đến trước mặt Tập Thụy Dương: "Nước dùng không có vị mốc, uống ngon lắm."
Tập Thụy Dương ôm hộp mì ngửi, húp xì xụp xì xụp nước dùng sạch sẽ: "Chú hai, nước dùng này thật sự không có vị mốc, lại còn có mùi thơm kỳ lạ nữa."
Tập Đình Nhiên đứng dậy đi lấy nước nóng lần nữa, buồn cười nói: "Đây là mùi thơm của lúa mì bình thường khi chưa hỏng, cũng giống như vị mì sợi khi chưa bị mốc vậy."
Các thành viên trong nhóm thấy vậy, nào còn có thể chịu đựng được nữa?
Mỗi người rút một blind box mì ăn liền, bắt đầu xếp hàng ăn mì.
Trịnh Dương xé hộp mì ăn liền của mình rồi lại nhìn mì của mọi người xung quanh, cảm thấy hơi kỳ lạ: "Có phải là gia vị trong hộp của anh Tập nhiều hơn một chút không? Chúng tôi đều chỉ có một phần mì, hai gói gia vị thôi."
Tập Đình Nhiên đưa mì ăn liền và một tấm thẻ sang, lật ra mặt sau có hai chữ "ẩn giấu".
Sau hai lần bị chấn động bởi "ẩn giấu" thì họ hiểu sơ sơ rằng "ẩn giấu" có nghĩa hiếm thấy, là đặc biệt, trúng được giải thưởng lớn.
Khi rút được sẽ bị người khác hâm mộ và ghen tị, còn người âu hoàng cảm giác thành tựu kéo lên mức cao nhất.
Đây chính là ma lực của "ẩn giấu".
"Vãi chưởng, tức thế!" Trịnh Dương tức giận quay đi ăn mì.
Tập Đình Nhiên uống hết bát nước dùng thứ hai của mì, bắt đầu bỏ gia vị vào bên trong.
Ngoại trừ dầu ớt thông thường, vụn rong biển và hạt mè thì gói gia vị đặc biệt còn có hai lát phô mai thật dày, đặt ở trên mì nóng liền tan chảy ra tựa như một tấm chăn nhỏ phủ bên trên sợi mì.
Một túi mầm đỗ xanh nhỏ đã được chần qua, trộn vào mì giòn rụm, hương vị vô cùng thanh nhẹ sảng khoái, còn có thêm một quả trứng lòng đào.
Một phần mì thêm trứng, rau và phô mai đầy xa hoa này đã hoàn toàn khơi dậy sự ghen tị của thành viên trong tiểu đội.
Mỗi người cầm một đôi đũa, ăn xong vẻ mặt thay đổi rõ rệt, cay đến mức muốn phun lửa cả rồi nhưng vẫn không chịu nhả ra.
Tập Thụy Dương vội vàng thử một miếng, chú hai nói đúng, mì ăn liền này không có vị mốc, mà lại còn vô cùng thơm.
Thế nhưng cậu lại không ăn cay được, cậu tự rút thêm một hộp, ra mì hải sản.
Không giấu gì, Tập Thụy Dương rất thích canh hải sản dễ tiêu, ăn xì xụp xì xụp y hệt như con lợn vậy.
Tập Đình Nhiên ăn rất nhanh, chỉ vài miếng là đã ăn hết một hộp gà tây.
Trứng lòng đào vẫn còn nóng hôi hổi, dùng đũa tách đôi ra, màu vàng của lòng đỏ chảy ra phủ lấy mì, quyện hòa cùng phô mai tan chảy, hương sữa thơm trung hòa đi vị cay ngon đến mức khiến người ta muốn cắn lưỡi.
Đội viên trong tiểu đội mỗi người một hộp mì ăn liền, một ly nước nóng, ra sức xa xỉ một phen.
Ăn uống no say, Tập Đình Nhiên đứng dậy đi về phía trước máy blind box, xoay quanh máy quan sát hồi lâu rồi nói: "Mỗi người các cậu có thể rút bốn hộp để tàng trữ riêng. Toàn bộ còn lại tôi phải mang về căn cứ, dĩ nhiên sau đó căn cứ sẽ tập trung để chia lượng vật tư này, nếu không thì không còn phần của các cậu nữa."
Đội viên trong nhóm đã quen với quy tắc này, chuyến đi tìm kiếm lần này vốn dĩ chẳng mất cái gì, lại còn bất ngờ lấy được vật tư của kẻ khác.
Bọn họ đều tự dùng xu blind box để đổi loại blind box yêu thích, còn lại thì giao cho đội trưởng xử lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận