Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 601: Lần đầu hợp tác 1

Ngọc Cát Tường hơn ba mươi tuổi, tuấn nhã đoan chính, vạt áo trường bào màu đỏ thẫm, ống tay áo thêu hoa quế màu vàng.
Kim quế có màu vàng óng ánh, hương thơm nồng nàn, là biểu tượng của Ngọc Quế Trai.
Ngọc Cát Tường là đương gia đời thứ tư của Ngọc Quế Trai.
Ngọc Quế Trai do một tay ông cố sáng lập, ở thế hệ ông nội đã được đặt nền móng vững chắc, cuối cùng phát triển mạnh mẽ trong tay phụ thân, đạt đến đỉnh cao.
Ngọc Cát Tường tiếp nhận vị trí gia chủ hơn hai mươi năm, không để mất thanh danh của cửa hàng trăm năm tuổi, nhưng cũng không thể tiến thêm một bước.
Chuyện này ngày ngày đè nén trong lòng, cuối cùng thành tâm bệnh.
Lần đầu tiên nghe nói đến rạp chiếu phim, là sau khi “Đầu bếp nhỏ Thịnh Kinh” công chiếu lần thứ hai.
Một người bạn cũ nói cho ông ấy biết có một bộ phim trong rạp chiếu phim, cô nương ở trong phim có tài nấu nướng rất tốt, chiên rán hấp xào đều là sở trường, làm bánh ngọt cũng là số một.
Ban đầu Ngọc Cát Tường cũng không tin tài năng nấu nướng của một cô nương nhỏ có thể tốt thế nào, nhưng cũng ôm một tia hy vọng đến rạp chiếu phim, đến lúc này thì thật sự thất vọng.
Trong mắt ông ấy, tay nghề của cô đầu bếp nhỏ trong phim thực sự không quá xuất sắc.
Trong tập bốn mới được công chiếu, bài văn thế tử quần áo lụa là mới làm được phu tử khen ngợi, cô đầu bếp nhỏ đã làm một đĩa bánh hoa quế để cổ vũ hắn.
Như thường lệ, một phần nhỏ trong quá trình chế biến đã được tiết lộ trong bộ phim.
Dưới góc nhìn của một người thợ làm bánh lão làng như Ngọc Cát Tường, phương pháp làm bánh của cô đầu bếp nhỏ thô sơ đơn giản, nhưng phản hồi lại rất tốt.
Trong lòng Ngọc Cát Tường không phục, nhưng mỗi khi “Đầu bếp nhỏ Thịnh Kinh” cập nhật tập mới, lại nhịn không được đến rạp chiếu phim xem, trong lúc đó còn xem những bộ phim khác một lượt.
Ông ấy cũng ăn tất cả đồ ăn trong rạp chiếu phim, món ăn thích nhất là bỏng ngô.
Nguyên liệu của món này rất dễ kiếm, cách làm cũng rất dễ, hương vị giòn ngọt thơm, bình thường tự làm cũng giống như vậy nhưng rõ ràng hương vị khác ở rạp chiếu phim.
Hương sữa khó có thể hình dung cùng vị ngọt hơi đắng hòa quyện thành hương vị đặc biệt, dù ông ấy nếm thử bao nhiêu lần cũng khó có thể khôi phục hoàn toàn vị bỏng ngô trong rạp chiếu phim.
Trong lúc này, Ngọc Cát Tường chú ý tới màn hình quảng cáo của rạp chiếu phim, kết hợp với phim ngắn do rạp chiếu phim làm cho bỏng ngô và coca, một ý tưởng quanh quẩn trong đầu ông ấy đã lâu, cuối cùng không nhịn được mà tìm đến Lộ Dao.
Lộ Dao ngồi trên sô-pha, chào hỏi Ngọc Cát Tường: "Ông chủ Ngọc, mời ngồi.”
Lần đầu tiên Ngọc Cát Tường đi vào phòng nghỉ phía sau rạp chiếu phim, nhịn không được đánh giá xung quanh, nghe thấy tiếng mới hoàn hồn lại, chắp tay lại, hơi cúi người với Lộ Dao: "Bà chủ Lộ.”
Hồng Ngọc dâng trà cho hai người rồi đi ra ngoài.
Không tới hai giây, Diệp Tiêu đẩy cửa đi vào, tùy ý kéo một cái ghế ngồi xuống, không đi nữa.
Ngọc Cát Tường thầm thở ra một hơi, ngược lại thả lỏng hơn nhiều.
Lộ Dao nâng chén trà lên, nhấp nhẹ một ngụm: "Ông chủ Ngọc đến đây hôm nay, có chuyện gì sao?”
Ngọc Cát Tường thẳng lưng, không biết Lộ Dao có đáp ứng đề nghị của ông ấy hay không, trong lòng thấp thỏm, cẩn thận mở miệng: “Có lẽ bà chủ Lộ biết, mỗ kinh doanh một cửa hàng bánh ngọt.”
Lộ Dao gật đầu: "Bánh mứt táo cuộn và bánh quế hoa rất ngon, tôi thích nhất là ăn cùng trà Sencha.”
Mũi của Ngọc Cát Tường khẽ rung lên, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng: "Mỗ thấy trên tường của rạp chiếu phim có chiếu phim ngắn về bỏng ngô, liền nảy ra một ý tưởng, có thể mời quý viện làm một bộ phim ngắn tương tự về Ngọc Quế Trai, chiếu trên tường được không? Về phần chi phí, bà chủ Lộ cứ việc mở lời.”
Lộ Dao nhướng mày, có chút kinh ngạc.
Ngọc Cát Tường bị nhìn chằm chằm có chút khẩn trương, lại có chút khó hiểu: “Bà chủ Lộ cười cái gì?”
Bởi vì bất ngờ, Lộ Dao nhất thời quên quản lý biểu cảm, lập tức lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy đề nghị của ông chủ Ngọc không tồi, vô cùng có giá trị thử nghiệm.”
Tim Ngọc Cát Tường đập nhanh hơn, lông mày nhướng lên: "Bà chủ Lộ thật sự cho là như thế sao?”
Lộ Dao gật đầu: “Vị trí quảng cáo của nhà tôi luôn được chiêu thương, ngài là người đầu tiên nghĩ đến và đến tìm tôi, có tầm nhìn xa trông rộng.”
Được một người trẻ tuổi khen ngợi, đối phương còn là nữ tử lại có một loại cảm giác vô cùng vinh dự, trong lòng Ngọc Cát Tường thầm mắng mình không có tiền đồ.
“Quảng cáo có thể quay, nhưng ở chỗ tôi còn có một đề nghị tốt hơn, không biết ông chủ Ngọc có hứng thú hay không?”
Ngọc Cát Tường hồi phục lại từ trạng thái lâng lâng, nhìn về phía Lộ Dao: "Mời ngài nói.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận