Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 423: Câu chuyện cổ tích dành cho người lớn 2

La Hoàn ôm chặt Vớ Trắng trong lòng, nó rất ngoan, không giãy giụa và kêu la ồn ào.
Một người một mèo trượt an toàn tới cuối theo những đường uốn lượn của xúc tu bạch tuộc.
Vớ Trắng lăn như một con heo rồi nhảy lên góc bàn trà, ngồi xổm bên cửa sổ, phe phẩy cái đuôi ngắm phong cảnh.
La Hoàn nằm trên cầu trượt, mãi một lúc lâu sau mới ngồi dậy, đi tới ngồi xuống cạnh bàn trà, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cuối cùng trong mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.
Ngoài cửa sổ là trời xanh mây trắng, ánh nắng chói chang.
Cậu ta cảm thấy như mình đã biến thành một con cá, nằm trong một bể cá thật lớn, được chủ nhân đặt bên cạnh cửa sổ, nhìn ngắm thế giới bên ngoài cách một lớp thủy tinh.
La Hoàn ngồi bên dưới rất lâu, suy nghĩ trong đầu phức tạp, mãi đến khi nghe thấy tiếng kêu "meo meo" mềm mại mới bừng tỉnh.
Vớ Trắng chờ chán rồi, ngồi bên cạnh tay nắm cửa bạch tuộc, vung đuôi rồi kêu meo meo với cậu ta.
La Hoàn đứng dậy, nắm tay nắm cửa kéo ra, trên mặt lại toát ra sự kinh ngạc.
Vớ Trắng chen qua khe cửa chạy từng bước nhỏ ra ngoài, quay đầu lại hối thúc: "Meo."
La Hoàn hốt hoảng đuổi theo bước chân của mèo con, ngồi lên khinh khí cầu bạch tuộc, từ từ bay lên, tầm nhìn cũng dần dần mở rộng.
Cá chình cỏ đốm đang nhảy múa dưới đáy biển, rạn san hô lay động theo dòng nước biển, những bầy cá với đủ màu sắc sặc sỡ, thỉnh thoảng còn có sinh vật biển săn mồi cỡ lớn bơi ngang qua...
Cảnh vật vừa thần bí vừa xinh đẹp dưới đáy biển, đang dần dần mở rộng trước mắt cậu ta.
Đây chắc chắn không thể là cảnh đẹp mà một bể cá có thể có được, vậy rốt cuộc nơi này là đâu?
Cảnh Ngọc Khê lên trước, thấy La Hoàn đã về thì đứng dậy nói: "Nghe nói bên kia có phòng sứa và phòng nhím biển còn vui hơn nữa, đang chờ em đấy."
La Hoàn ôm Vớ Trắng, trên mặt có thêm vài cảm xúc, cảm thấy hứng thú hỏi: "Phòng nhím biển và phòng sứa khác với phòng bạch tuộc sao?"
"Chị nghe những vị khách khác nói hình như phòng nhím biển có thể mượn trang bị để lặn xuống biển nhặt nhím biển. Đúng rồi, tới phòng sứa thì đừng dắt mèo theo, hình như bên kia là phòng chim."
"Chim?" La Hoàn vuốt ve Vớ Trắng trong lòng.
Chú mèo ú có lớp lông dày, vừa mềm vừa mượt, lúc nựng nó còn thoải mái ngáy ngủ.
"Ừ, rất nhiều khách chơi ở bên kia, nghe nói có cả vẹt Cockatiel và vẹt mẫu đơn, đều là thành viên mới tới cửa hàng Lông Xù hôm nay đấy." Cảnh Ngọc Khê hào hứng.
"Chị Ngọc Khê, chị biết khách ở đây tới từ đâu không? Hình như ngoài chúng ta ra thì những người khác không đeo vòng tay." La Hoàn hỏi.
Từ lúc bọn họ vào cửa tới nay, chưa từng gặp vị khách nào khác vào, nhưng lại có rất nhiều người trong cửa hàng.
Cậu ta nghĩ mãi không ra những vị khách đó tới từ đâu, cũng không hiểu sao bà chủ có thể mở cửa hàng dưới biển sâu.
Mấy vấn đề này tràn ngập trong đầu, càng xem càng không hiểu nổi, nhưng lại không kiềm được muốn tìm tòi nghiên cứu.
Nói cách khác, tất cả mọi thứ ở cửa hàng này đều gợi lên sự tò mò trong lòng cậu ta.
Vẻ mặt Cảnh Ngọc Khê hơi cứng lại, một lát sau thì nhỏ giọng nói: "Có biết chuyện cổ tích nàng tiên cá không?"
Cô ấy đã tới nhiều lần, biết có vài con cá trong biển sẽ biến thành người sau khi vào cửa hàng, bốn bỏ năm lên thì cũng không khác gì nàng tiên cá cả.
La Hoàn gật đầu.
Cảnh Ngọc Khê ho nhẹ một tiếng: "Thật ra chị cũng không hiểu, chỉ xem bà chủ như phù thủy ở dưới biển sâu thôi. Bọn chị còn ký hợp đồng bảo mật không thể để lộ ra bên ngoài bất cứ bí mật nào về phù thủy. Nhưng mà chị cảm thấy, sự tồn tại của cô ấy và cửa hàng này càng giống như đang giữ lại câu chuyện cổ tích cho người trưởng thành vậy."
Thế giới của người trưởng thành không có ông già Noel, không có cổ tích, không có kỳ tích, giống như cái hồ không có nước chảy vào.
Phần lớn lý tưởng và mong ước về tương lai dần dần bị loại khỏi suy nghĩ, chỉ để lại những vấn đề thực tế nhất trong cuộc sống.
Nhưng nếu có cơ hội bước vào vùng biển này rồi gặp một cửa hàng Lông Xù thần kỳ.
Không cần cố gắng thay đổi, không cần ép mình biến thành một người tốt hơn và biết phấn đấu hơn.
Thôi nghĩ ngợi, dùng một khoảng thời gian ngắn ở đây để thả lỏng và thấu hiểu bản thân hơn, ăn hải sản, nựng mèo chơi với chim, chơi cầu trượt, dạo bước dưới biển sâu...
Dừng lại nghỉ ngơi một lát, sau đó tiếp tục quay về thái độ đấu tranh với cuộc sống như bình thường.
Không phải Cảnh Ngọc Khê không tò mò về bà chủ, nhưng nhìn thấy thái độ của Cơ Phi Mệnh và Bạch Kính đối với bà chủ, cô ấy đã hiểu đây không phải chuyện bọn họ có thể tìm tòi mò mẫm rõ ràng, không bằng cứ ngu ngơ một chút, tham gia vào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận