Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 148: Đầu ngón tay có vườn hoa hồng 2

Sau đó Anna phát hiện, mảnh vụn phát sáng long lanh trên bộ móng kia hình như là pha lê bạc và Diệu Tinh, chứ không phải bảo thạch bình thường cô ấy vẫn nghĩ.
Pha lê bạc và Diệu Tinh đều là bảo thạch Ma Pháp rất trân quý, mười ngàn vàng khó cầu.
Phóng to xong có thể nhìn rõ hình trạng và chất của bảo thạch trên mặt móng, còn có vết tích Ma Pháp thu nhỏ, bảo thạch lớn nhỏ trên mỗi đầu ngón tay đều có thể đổi tận mấy tòa thành trì.
Sao lại có người hào sảng như vậy?
Bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu mang mấy chục tòa thành trì trên móng tay, xuất thân quý tộc, cô chủ Anna sống trong nhung lụa chợt hơi nghi ngờ cuộc đời.
Độ nhạy của màn hình máy tính bảng rất cao, lúc Anna ngơ người, viền áo tay bèo phớt qua màn hình, lướt về trang ảnh phía trước.
Anna mở to mắt, tim ngừng đập, chỉ lên bảo thạch lấp lánh trên bức ảnh, nói chuyện hơi lắp bắp: “Đây, những thứ này chẳng lẽ là pha lê?”
Lộ Dao bình tĩnh gật đầu.
Anna: “...”
Tiệm này chào đón đều là mấy nhân vật tầm cỡ gì chứ?
Cụ Sid không muốn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của con gái, lấy máy tính bảng lại, lướt đến kiểu bà thích: “Bà chủ, tôi thích kiểu này. Có điều tôi không thích hoa cúc dại, muốn sửa thành hoa hồng được không?”
Bà nhìn trúng bộ móng vẽ của Phi Sa, Lộ Dao biểu hiện rằng hoàn toàn không sao cả.
Lúc bà chủ sơn móng cho mẹ, Anna ở bên cạnh nhìn, đôi mắt mở tròn xoe.
Tay nghề của bà chủ đây chắc thật, dùng cọ lông mềm mảnh vẽ ra cành hoa hồng mỹ lệ tinh tế, còn có thể dùng cọ lông mảnh hơn vẽ đường viền ngoài cánh hoa, bút pháp còn tinh xảo cả giáo viên dạy nguyên lý cấu tạo vòng tròn Ma pháp của Học viện Ma pháp Hoàng Gia.
Bảng vẽ ngón tay đầu tiên đã xong, cụ Sid cảm thấy hài lòng, thẩm mỹ và kỹ thuật của bà chủ vượt hơn sự kỳ vọng của bà.
Không uổng công bà đặc biệt từ thành phố Eunorton chạy đến đây chỉ để sơn một bộ móng.
Bà đã có thể nghĩ đến cảnh tượng chơi trội gì trong yến hội lần sau rồi.
Thật ra trong tiệm có tấm silicon bảng vẽ hoa hồng, dùng con dấu vẽ lại rồi in lên móng tay, thành phẩm làm ra cũng rất đẹp.
Vì cụ Sid thích là chất cảm móng sơn vẽ, Lộ Dao bèn không đề nghị, vẫn chọn vẽ tay.
Vì để làm tăng sự kiều diễm mãnh liệt của hoa hồng, cô dứt khoát tưởng tượng ngón tay của cụ Sid thành một vườn hoa hồng.
Hoa hồng trong vườn nở rộ muôn hình muôn vẻ, từ ngón cái đến ngón út, bao gồm cả nụ hoa yếu ớt chờ nở, cành hoa hồng đầy gai quấn lấy nhau, hoa hồng như ẩn như hiện trong màn sương mỏng, hoa hồng có giọt sương ngưng động,... Mười ngón tay đều khác nhau.
Cụ Sid rủ mắt nhìn chăm chú vào ngón tay, sự hớn hở trong lòng không thể che giấu, nói thẳng: “Tôi thích nhất là hoa hồng đang héo tàn này, vô cùng đặc biệt. Bà chủ có lòng rồi.”
Nhánh hoa hồng tàn kia vẽ trên ngón áp út, pha màu xám độc nhất trong cả bộ móng.
Lớp sơn nền là màu xám nhạt, nhánh hoa hồng tàn là màu xám đậm, cành hoa héo rũ đến mức chỉ còn ba cánh hoa trên nhụy vàng ở giữa, giống như đang ám chỉ hoa hồng này đã nở rộ nồng cháy, sau đó tàn lụi.
Lộ Dao cười lắc đầu, thể hiện chẳng là gì, nâng tay vẽ ra ma pháp trận, chuẩn bị khóa lớp móng.
Anna vốn cũng đang nhìn ngón tay của mẹ, thật sự hết sức mỹ lệ, ngay sau đó phát hiện động tác của Lộ Dao, trong mắt lộ ra vẻ kinh dị: “Cô là pháp sư Ma pháp Ánh Sáng?”
Lộ Dao gật đầu: “Xem là vậy đi.”
Anna: “...”
Tại sao pháp sư Ma pháp Ánh Sáng không vào Học viện Hoàng Gia, mà ở thị trấn nhỏ xa xôi hẻo lánh thế này mở một tiệm sơn móng?
Thậm chí cô còn dùng Ma pháp Ánh Sáng một cách xa xỉ để làm chắc bộ móng.
Mức độ vô lý của hành động này nằm ở việc dù bà chủ không phải học sinh của học viện, hiệu trưởng học viện trông thấy cũng phải ôm ngực đau lòng quở trách cô phí phạm tài năng.
“Cô thích kiểu gì? Chúng ta có thể bắt đầu rồi.” Lộ Dao vừa dọn dẹp mặt bàn, vừa hỏi Anna.
Anna khôi phục tinh thần, nghĩ cũng không nghĩ nói: “Tôi muốn làm bộ móng giống mẹ, nhưng không thích nhánh hoa hồng héo kia, mong bà chủ thiết kế một kiểu khác thay thế cho tôi.”
Lộ Dao gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Chín ngón tay của Anna đều đã làm kiểu giống cụ Sid, duy nhất ngón áp út chỉ phết lên một lớp sơn nền dưỡng móng, vẫn còn trống trơn.
Cô ấy kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng, Lộ Dao đổi một cây cọ, lần nữa phối màu, bắt đầu vẽ lên ngón áp út kia.
Ban đầu vẫn là màu xám xịt, Anna cảm thấy chắc bà chủ không thiết kế ra kiểu mới lạ hơn được nữa rồi.
Lúc thấy được bà chủ vẽ thêm vài cánh hoa rơi lất phất trên đất, hoa lá lả tả, sự thất vọng trong lòng Anna càng nhiều hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận