Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 550: Không cần sợ hãi, ngồi xuống đi 4

Lộ Dao không muốn tốn thời gian với gã nên lấy cái loa nhỏ ra mở điện rồi nói vào trong loa, âm thanh cực to rõ nghe muốn điếc cả tai áp hết tiếng cười trong sảnh chính, ngay cả mấy phòng nhỏ trên lầu cũng nghe được: "Mỗi ngày mấy người đều ở đây tung tin đồn nhảm, nói chuyện như là khách quen của rạp chiếu phim nhưng sao tôi lại không biết anh nhỉ?"
Mọi người đều dừng lại vì âm thanh của loa nhỏ, sắc mặt của gã đàn ông hơi thay đổi nhưng rất nhanh lại bình thường. Gã cũng không thèm để một tiểu nữ oa vào trong mắt: "Ngươi là con nha hoàn của nhà nào, cút sang một bên đi, đừng có quấy rầy cuộc nói chuyện của các ông."
"Tôi tên là Lộ Dao, là bà chủ của rạp chiếu phim anh vừa kể." Lộ Dao từ từ nói chuyện, nhấn rõ từng chữ: "Vừa rồi tôi đứng ở cửa đã nghe được khá nhiều. Anh nói là anh có đến rạp chiếu phim của tôi để xem phim điện ảnh, còn nói trong rạp có nuôi yêu quái chuyên ăn thịt phụ nữ. Vậy tôi xin hỏi mấy người đi xem phim lúc nào vậy? Đã xem được mấy lần? Khi nào thì mới phát hiện yêu quái trong rạp chiếu phim?"
Gã đàn ông to cao hơi sửng sốt, không nghĩ tới Lộ Dao lại dám đối chất với gã ngay chỗ này.
Sự thật là gã đã từng đi tới rạp chiếu phim cũng đã gặp cô.
Nhưng mà hôm nay cô thay đổi cách ăn mặc nên lúc đầu gã không nhận ra được.
"Ngươi có quyền gì mà đòi ta phải báo cáo giờ giấc? Cái rạp chiếu phim rách nát của ngươi chính là chỗ nuôi yêu quái, lại còn tặng vé miễn phí cho nữ tử là để cho yêu quái ăn thịt mấy nữ tử tham lam ngu xuẩn. Các nàng ngu chứ lão tử không ngu. Đừng có làm ra vẻ ở đây, ông đây không thèm sợ ngươi." Gã đàn ông giận dữ thay đổi giọng.
Lộ Dao cảm thấy nói chuyện với gã ta đúng là tốn sức nên lấy ra điện thoại di động, mở ra video vừa mới quay khi nãy rồi tăng âm lượng đến mức tối đa.
Những hình ảnh vừa diễn ra trong Tứ Hỉ Lâu đều hiện ra trên màn hình nhỏ, âm thanh của gã đàn ông thô kệch cũng truyền ra.
Khách hàng bốn phía ầm ầm đứng lên vì hoảng sợ tựa như một giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, mọi người đều hoang mang không biết làm gì.
Lộ Dao ấn nút tạm dừng trên màn hình rồi lớn tiếng nói vào loa: "Không cần sợ hãi, ngồi xuống đi."
Các thực khách bị sững sờ trước hành động của bà chủ nhỏ nên chỉ biết yên lặng ngồi xuống: "..."
Trên lầu hai, cửa của các nhã gian bị mở ra, nhưng vị khách nhìn nhau rồi đứng im ở lan can xem cảnh náo nhiệt.
Cô quay đầu nhìn lại gã đàn ông tung tin đồn: "Anh mới nói là ngày đó anh đi rạp chiếu phim thì phu nhân của anh có vé sự kiện còn anh không có nên chỉ có thể đi mua vé. Sau đó cả hai người gặp được quái vật ở trong rạp chiếu phim rồi còn bị quái vật đuổi theo?"
Gã đàn ông nuốt nước miếng một cái rồi vẫn kiên trì: "Đúng thì sao?"
Gã có tính trăm ngàn lần cũng không ngờ được trong tay của cô lại có đồ vật đáng sợ như thế, có thể lưu trữ chứng cứ.
Dù cho gã không muốn nhận tội cũng không được.
"Nói vậy các người chỉ tới rạp chiếu phim đúng một lần?"
"Đều sắp mất mạng ai mà dám đi nữa?"
Lộ Dao biết rõ tin tức thì mới vuốt cằm ra vẻ hài lòng: "Trong chuyện mà anh kể có vài thứ mâu thuẫn với nhau rất rõ ràng. Hoạt động tặng vé cho phụ nữ đã hoàn tất vào ngày đầu tiên của đợt chiếu thứ hai của "Đầu bếp nhỏ Thịnh Kinh", tất cả những khách hàng quen ở đây hoặc những người ở gần phố Tùng An đều biết. Đó chính là ngày hai mươi mốt tháng bảy. Mà quảng cáo quái vật nhỏ và ngày thứ hai của đợt chiếu lần hai "Đầu bếp nhỏ Thịnh Kinh" diễn ra ngày hai mươi hai tháng bảy. Nếu anh và vợ anh sử dụng vé sự kiện để đến xem phim thì chắc chắn không thể nhìn thấy yêu quái. Nếu anh và vợ anh cùng đi xem phim vào ngày hai mươi hai thì vé sự kiện đã mất hiệu lực, chắc chắn không thể sử dụng nó để vào rạp được."
Lưu Căn Nông đứng trong đám người giờ mới đột nhiên bừng tỉnh. Lúc trước ông ta đã cảm thấy tin đồn hơi kỳ lạ, hiện tại mới hiểu được chỗ sai lệch trong đó, đúng là do thời gian không khớp với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận