Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 590: Canh ba 3

Chuyện Phó Trì bị bắt cóc ở nước ngoài, quay về gần như bị phế chẳng phải bí mật gì.
Tình hình của anh ta lúc ấy bất ổn cực kỳ, sau nhiều lần chuyển viện thì đưa đến bệnh viện của Bạch thị.
Đáng tiếc là nhà cậu ấy cũng không chữa khỏi, khoảng thời gian trước còn lan ra tin đồn, nhà họ Phó tốn hết vài chục triệu, quăng Phó Trì qua viện điều dưỡng bí mật ở nước ngoài, để mặc cho anh ta tự sinh tự diệt.
Phó Trì khẽ nâng cánh tay lên, không hề thúc giục.
Bạch Kính khôi phục tinh thần, ngượng ngùng cười cười, không nhịn được hỏi thăm: “Anh Trì, sao anh cũng ở đây?”
Phó Trì nhẹ nhàng kể lại: “Tôi làm việc ở đây.”
Bạch Tranh: “...”
Anh ta cũng làm ở đây?
Không phải điều dưỡng ở nước ngoài sao?
Bạch Cẩm cũng rất ngạc nhiên, không kìm được đến gần: “Bên ngoài đều nói anh ở nước ngoài, lẽ nào là anh hai giới thiệu?”
Phó Trì gật đầu: “Tôi cũng không ngờ, vốn là trị bệnh, kết quả bị bà chủ lừa đi làm.”
Bạch Cẩm không nhịn được quay đầu lại tìm Lộ Dao.
Rốt cuộc bà chủ có lai lịch gì?
Lộ Dao đang nghe Cẩu Tử nói chuyện kho bị trộm, nhận ra ánh mắt của Bạch Cẩm, còn cười với cô ấy.
Phó Trì đã làm hết hạng mục kiểm tra sức khỏe, rút máu cũng không từ chối.
Cẩu Tử, Trần Tiểu Lục, Khốc Bát họ vây xung quanh quan sát quá trình rút máu, sắc mặt Khốc Bát coi như bình tĩnh, mấy người khác suýt nôn ra dịch mật.
Bạch Tranh tra danh sách, phát hiện còn một người chưa làm kiểm tra sức khỏe, lớn tiếng hỏi: “Diệp Tiêu là ai?”
Lặng ngắt như tờ.
Bạch Tranh: “... Diệp Tiêu đang ở đâu?”
Lộ Dao chỉ về cổng: “Cái người mặc đồ đen kia.”
Diệp Tiêu khẽ động đậy, giọng trầm thấp: “Ta không làm.”
Bạch Tranh nhìn Lộ Dao, cô phất tay: “Tùy hắn.”
Những người khác: “...”
Cứ thấy hơi sai, nhưng lại không nói ra được.
Kết thúc công tác kiểm tra sức khỏe, Bạch Tranh và Bạch Cẩm không chịu đi, muốn xem phim ở rạp.
Lộ Dao lấy lý do không còn chỗ để từ chối họ, để đền bù, đưa cho mỗi người một chiếc thẻ nhân viên tạm thời, để họ đến cửa hàng Lông Xù chơi đùa.
Hai người đều không thích động vật nhỏ, cảm thấy rằng đã vô tình đắc tội bà chủ rồi, không tình không nguyện ra khỏi rạp chiếu phim, tâm như đã chết đi vào cửa hàng Lông Xù.
Kết quả hai người ở cửa hàng Lông Xù chơi đến phố lên đèn còn không chịu đi, cuối cùng là Bạch Kính một tay cưỡng chế kéo họ về.
Ngày hôm sau, hai người ngủ dậy trực tiếp xông đến phố thương mại, tìm Lộ Dao làm thẻ hội viên tháng của cửa hàng Lông Xù.
...
Buổi chiều, hai chiếc mắt kính Lộ Dao đặt được đưa đến.
Cô gọi Hồng Ngọc đến phòng nghỉ trước, đẩy một túi giấy ra: “Mở ra xem đi.”
Hồng Ngọc lấy ra một chiếc mắt kính gọng đỏ, sắc mặt hoang mang: “Bà chủ, đây là?”
“Đeo lên thử xem.” Lộ Dao bình tĩnh gật đầu với nàng.
Hồng Ngọc cố gắng nhớ lại dáng vẻ Phó Trì đeo mắt kính, vụng về lại cẩn thận tách gọng kính ra, đeo lên tai.
Y như buổi trưa, đeo cái công cụ tên “mắt kính” này lên, cảnh tượng mơ hồ trước mắt trở nên rõ rệt cực kỳ.
Nàng vô thức đi tới đi lui, lại kinh sợ vịn tường: “Hơi choáng.”
Lộ Dao giải thích: “Hiện tượng bình thường. Đưa mắt kính cho cô rồi, đeo nó lên đi nhiều vào, thích ứng một khoảng thời gian là ổn.”
Hồng Ngọc cảm xúc phức tạp, nội tâm vùng vẫy, im lặng nửa buổi, cung kính cúi người với Lộ Dao: “Đa tạ bà chủ. Mắt kính này bao nhiêu tiền? Xin khấu trừ vào tiền lương của ta.”
Lộ Dao xua tay, giọng nói dịu dàng: “Tiền tài quý báu, nhưng thế gian này cũng có rất nhiều thứ tiền tài không mua được. Cô thấy sao?”
Hồng Ngọc biến sắc.
Lộ Dao đứng dậy, trong tay còn xách một túi giấy, đi lướt qua nàng.
Diệp Tiêu lười biếng dựa bên tường, mặt hướng ra phố, trên mắt phủ màn đen, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Lộ Dao dừng cách hắn hai mét, tiện tay quăng túi giấy ra.
Người kia tiếp lấy, hơi nghiêng đầu về phía cô.
Lộ Dao đi qua: “Hữu dụng hơn cái màn đen này, cũng màu đen.”
Diệp Tiêu vân vê túi giấy không làm gì, Lộ Dao than thở, móc hộp kính từ trong túi, mở ra.
Bên trong là một chiếc kính râm màu đen bản to, rất giống cái lúc hắn còn là Trì Cẩn đã dùng qua.
Lộ Dao cầm kính râm, đặt vào trong tay hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận