Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 915: Chương 915

Ăn sáng xong, Lộ Dao lần lượt mở một cuộc họp ngắn với nhân viên dị tộc của tiệm nail, nhân viên nghiên cứu của cửa hàng Blind Box, tiểu đội 1042 của thành phố Dạ Quang, sau đó chuẩn bị đến cửa hàng đồ ăn nhanh.
Bất Độc đứng ở cổng cửa hàng đồ ăn nhanh, nhíu chặt mày: “Mẹ ơi, con ở đây chờ mẹ.”
Lộ Dao khá kinh ngạc: “Cả con cũng không thể vào cửa hàng này?”
Bất Độc gật đầu cứng ngắc: “Sinh vật sở hữu thời gian đều không tránh khỏi cái chết, thật có lỗi, sức mạnh của con vẫn không đủ để vào thế giới này.”
“Ma Thần, dù là các vị Thần Minh, cũng vô cùng đặc thù. Họ chi phối thời gian vĩnh hằng, reo lên tiếng chuông báo tử cho người sống, cũng có thể ban sự bất tử cho linh hồn đã chết.”
Lộ Dao âm thầm ghi nhớ thông tin Bất Độc tiết lộ: “Không cần chờ mẹ, con tự đi chơi một lát, tìm cậu Harold của con cũng được.”
Trong cửa hàng đồ ăn nhanh vẫn náo nhiệt như trước kia, nhân viên thấy Lộ Dao thì gần như sắp đánh nhau tới nơi.
Hạnh Tử: “Hôm nay cơn gió nào thổi đến? Mới buổi sáng mà bà chủ đã đến rồi.”
Tiểu Gia: “Lộ Dao, tôi với Tiểu Kỳ đã học được latte art rồi. Lát nữa lên lầu hai, tôi vẽ một con ngựa nhỏ cà tím đáng yêu nhất cho cô.”
Mặc Thành: “Bà chủ, mau đến nếm thử món tôi mới nghiên cứu gần đây, tuyệt đối là vị cô chưa từng nếm qua.”
Ninh Vân: “Bà chủ bà chủ, dạo này nhiều khách kiến nghị cung cấp lẩu theo thời hạn lắm. Thành phố Dao Quang luôn có tuyết rơi, thật sự thích hợp để ăn lẩu.”
...
Nhân viên khác thật sự không hoạt bát bằng mấy vị này nên bị ép ra đằng sau, chỉ có thể cười mỉm nhìn Lộ Dao.
Lộ Dao đè họ lại, cười khúc khích nói: “Những chuyện này đều để sau đi, hôm nay tôi qua có chút chuyện phải làm trước.”
Toàn bộ nhân viên bỗng chốc đều là dáng vẻ “chuyện gì chuyện gì”, cả Kỳ Sâm cũng hơi thò người ra trước, hoàn toàn hòa nhập vào trong nhóm vong linh hiu quạnh này.
Họ thật sự rất nhàm chán, muốn tìm chút niềm vui.
Lộ Dao ngồi xuống uống miếng nước, ung dung nói: “Tôi định mở một chi nhánh ở Vùng đất của những giấc mơ, vẫn là bán đồ ăn. Giờ phải đến khu vui chơi bàn với bảo vệ trưởng.”
Cửa hàng mới?
Đây là tin lớn đó!
Không nói nhân viên, khách hàng bên cạnh vừa nghe vào tai cũng hưng phấn cả lên.
“Bà chủ, mở tiệm lẩu đi!”
“Malatang Malatang!!!”
“Mở cửa hàng mới, cửa hàng cũ chắc không đông vậy nữa. Chỗ ngồi ngắm cảnh tuyết sẽ nhiều lên nhỉ?”
Mùa này nhiều người muốn ngắm tuyết, đến quán ăn cơm càng ngày càng khó sắp được chỗ.
Tôi một câu, anh một câu, phảng phất như cửa hàng mới đã gần ngay trước mắt.
Nhân viên và khách hàng dồn dập đuổi Lộ Dao ra ngoài, giục cô nhanh chóng đi tìm bảo vệ trưởng quyết định chuyện này.
Lộ Dao gặp được ba con Bào Bào mới tan làm ở cổng khu vui chơi, tùy tiện nói hai câu.
Họ vui vẻ dẫn cô đi tìm Bạch Giản.
Bạch Giản và Thanh đang ăn sáng.
Cửa hàng đồ ăn nhanh mới ra một món cháo ấm áp ngày đông, Bạch Giản thích vô cùng, nghe thấy tiếng gõ cửa thì lo lắng không yên dọn dẹp bàn.
Lộ Dao đẩy cửa vào, nhíu mũi: “Làm phiền mọi người ăn cơm rồi?”
Thanh mặt không đổi sắc, vô cùng thản nhiên.
Trái lại tai của bảo vệ trưởng hơi đỏ lên.
Lộ Dao ngồi xuống nói: “Chỉ là một việc nhỏ, tôi muốn mở một chi nhánh, không biết có thể châm chước không?”
Bạch Giản ngồi thẳng dậy, gần như không dám tin mình đã nghe được gì.
“Cô muốn mở thêm một cửa hàng nữa? Tại sao?”
Bạch Giản không hiểu, giá trị mà Vùng đất của những giấc mơ có thể chi trả chỉ có thời gian, nhưng chỉ dựa vào một cửa hàng đồ ăn nhanh thì Lộ Dao không thiếu thời gian.
Tại sao cô còn muốn làm chuyện phí thời gian phí công sức lại không được lợi này?
Lộ Dao: “Chỉ là một chi nhánh, hơi cân bằng chút, khống chế chi phí, áp lực sẽ không lớn lắm. Tôi chỉ thấy rằng thỉnh thoảng có thêm một sự lựa chọn cũng không tồi. Nếu khu vui chơi cho phép, địa chỉ bên cửa hàng kia tôi đã xác định rồi, chọn địa chỉ bên này có thể để các ông quyết định.”
Bạch Giản kích động đứng dậy: “Tất nhiên không thành vấn đề. Có thể cho biết cô muốn mở cửa hàng gì không?”
Lộ Dao: “Quán mì nhỏ thôi. Mì nấu vừa nhanh, vừa đơn giản vừa ngon. Liên quan đến cửa hàng mới này, suy nghĩ của tôi là cho càng nhiều người nếm thử vị ngon của đồ ăn trong khoảng thời gian ngắn nhất. Mùa khác nhau sẽ đổi thực đơn khác nhau, còn có thể định kỳ cho ra món mì đặc sắc của các vùng khác nhau, sẽ không thiếu cảm giác mới mẻ.”
Bạch Giản nghe đến đây thì rất hưng phấn.
Món ăn của cửa hàng đồ ăn nhanh rất nhiều loại, qua một khoảng thời gian sẽ đổi thực đơn.
Ban đầu cũng có món mì, sau đó có thể do thấy quá rườm rà, nên dần ít xuất hiện trên thực đơn.
Bạch Giản hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc của một bát mì nóng hổi bốc hơi nghi ngút mang đến, nhất là vào ngày đông dạo này. Vùng đất của những giấc mơ không có gì thay đổi, nhưng cách cửa sổ trông thấy tuyết tụ ở thành phố Dao Quang, cứ cảm thấy ăn chút đồ nóng sẽ rất dễ chịu.
Thanh chợt giơ một ngón tay để lên giữa môi, đi đến bên cửa, “ồ” một tiếng kéo cửa ra, NPC đang áp lên cửa nghe lén lăn ra đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận