Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 807: Người này hết thuốc chữa rồi 1

Người này hết thuốc chữa rồi 1
“Rồng nhỏ?” Hồ Tiêu không hiểu, suy nghĩ lại một chút, có lẽ là con búp bê Lộ Dao đã đưa cho cậu ấy hôm qua, cậu ấy hay mang theo đến trường.
Suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa tới sáu tuổi, có sự ngây thơ và trẻ con mà người lớn không thể hiểu được.
Quan sát bản thân khi còn bé từ một cơ thể khác, góc nhìn thật đặc biệt.
Tuổi thơ trong ký ức của Hồ Tiêu tràn ngập bạo lực, trách mắng, tủi thân, bất lực, cậu chưa bao giờ dám nhớ lại quá sâu. Nhưng Hồ Kỳ ở trước mặt, mặc dù khuôn mặt non nớt, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, không có một chút dấu vết u ám, mím môi nhìn cậu đầy chờ mong.
Hồ Kỳ không nhận được phản hồi, lại nhẹ nhàng kéo ống tay áo đối phương.
Hồ Tiêu hoàn hồn, thật ra cậu không biết nên ở chung với trẻ con như thế nào, nhớ lại giọng điệu và thần thái của Lộ Dao khi ở chung với bạn nhỏ, cố gắng nói thật nhẹ nhàng: “Rồng nhỏ nào?”
Hồ Kỳ kéo Hồ Tiêu tới gần, hạ giọng nói: “Anh ấy là bạn của em, chỉ cho anh Hồ Tiêu xem, không được nói cho người khác biết.”
Cậu ấy vẫn nhớ giao ước với Alfred tối hôm qua.
Thật ra Hồ Kỳ rất giỏi nhìn mặt đoán ý, vẫn luôn chú ý đến sắc mặt khó coi của Hồ Tiêu, vô cớ muốn chọc cậu vui vẻ, lại không cẩn thận nói ra bí mật.
Nói ra miệng rồi mới phát hiện lỡ miệng, nhưng cân nhắc hai bên, Hồ Kỳ vẫn hy vọng Hồ Tiêu có thể vui vẻ hơn một chút.
Lại có thể xem búp bê như một người bạn, Hồ Tiêu nhịn xuống xúc động muốn che mặt lại.
Cho dù đứa bé ở trước mặt này là mình khi còn nhỏ, nhưng vẫn trông thật ngu ngốc.
Hồ Kỳ có thể nhìn mặt đoán ý, nhưng cũng chưa đến trình độ của người lớn.
Cậu ấy nhìn không ra tâm trạng phức tạp của Hồ Tiêu, chỉ cho rằng cậu đã đồng ý, cẩn thận lôi cặp sách từ dưới gầm bàn ra, cầm khóa kéo mở ra từng chút một: “Anh ấy tên là Alfred, là một bé rồng đen đáng yêu, còn có thể nói chuyện.”
Cặp sách mở ra một chút, bé rồng đen khoanh đuôi ghé vào trong cặp sách nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, ngửa mặt thò đầu ra, chớp chớp mắt.
Hồ Tiêu kinh ngạc: “!!!”
Đây là Alfred?
Là thầy dạy bổ túc Tiêu Trạch và Từ Hiểu Hiểu đã nói kia?
Lại là một con rồng.
Chết tiệt, không ai nói nội tình cho cậu nghe.
Hồ Kỳ rất cẩn thận, thật sự chỉ cho Hồ Tiêu nhìn thoáng qua, rồi giấu cặp sách lại gầm bàn.
Hồ Tiêu không nhịn được: “Anh ấy thật sự biết nói sao?”
Cảm thấy Hồ Tiêu có vẻ thoải mái hơn một chút, Hồ Kỳ không khỏi vui vẻ, ra sức gật đầu, đặt tay ở bên miệng, nói nhỏ: “Khi không có ai, em sẽ gọi anh ấy ra ngoài chơi với chúng ta.”
Ngày đầu tiên nhập học, giáo viên giảng bài xong, học sinh được ra về trước buổi trưa.
Buổi sáng trời vẫn quang không một gợn mây, đến khi tan học lại đột nhiên có mưa nhỏ.
Hầu hết các phụ huynh đều cầm ô đứng chờ ở cổng trường để đón con về, lúc Hồ Tiêu và Hồ Kỳ đi ra lại không nhìn thấy bố mẹ đâu.
Hồ Tiêu nhớ lại khi còn bé luôn là vậy, bọn họ bỏ cậu ở trường rồi mặc kệ.
Cho dù trời mưa to hay mưa đá, cũng không bao giờ tới đón cậu.
Nếu hôm nào về nhà muộn, lại là một cái cớ tốt để trách mắng cậu.
Bà chủ bảo cậu không nên đắm chìm trong quá khứ, nhưng trở lại nơi này, khắp mọi nơi đều là tủi thân và bất lực.
Cậu hoàn toàn không thể thoát ra được.
Khuôn mặt non nớt của Hồ Tiêu lại trở nên u ám một lần nữa.
Hồ Kỳ và cậu đứng ở góc hiên cổng trường để tránh mưa, cũng để cố gắng tránh khỏi đám đông chen chúc.
Hồ Kỳ cẩn thận chìa tay ra, chạm vào Hồ Tiêu, phát hiện cậu không có phản ứng, nắm chặt tay cậu, bỗng nhiên cười hì hì: “Anh Hồ Tiêu, chúng ta chờ mưa nhỏ hơn một chút rồi về. Anh đừng sợ.”
Hồ Tiêu hoàn hồn, Hồ Kỳ nở nụ cười xấu hổ, yên lặng thở dài.
Học sinh đi ra từ trong trường, tìm được bố mẹ tới đón mình, liền chạy như bay đến nắm tay đối phương, rồi che ô rời đi.
Người ở cổng càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại bảo vệ và hai người Hồ Tiêu trốn trong góc.
Mưa không chỉ không nhỏ đi, mà ngược lại càng lúc càng lớn hơn.
Bảo vệ ở đầu bên kia chắp tay đi tới: “Hai bạn nhỏ, không có ai tới đón các cháu sao?”
Tâm trạng Hồ Tiêu đang bực bội, không trả lời.
Hồ Kỳ chủ động nói: “Đợi mưa nhỏ hơn rồi về ạ.”
Bảo vệ nhìn bộ dáng đáng thương của hai củ cải nhỏ, quay về lấy một cái ô hoa bị gãy mất hai tán ô: “Hai cháu cầm che đi, không cần trả lại.”
Hồ Tiêu đứng bất động.
Hồ Kỳ nhìn Hồ Tiêu, do dự một lúc mới đưa tay ra chuẩn bị nhận lấy ô.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Lộ Dao cầm một chiếc ô ca-rô xuất hiện: “Xin lỗi, trời mưa kẹt xe nên đến muộn. Hai đứa ngoan quá, không chạy lung tung. Đi thôi, xe mẹ đang đậu ở bên kia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận