Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 530: Ngươi thật lỗ mãng! 4

Khốc Bát nhận thấy tầm mắt, quay đầu nhìn lại, bị cách ăn mặc của Lộ Dao làm cho kinh hãi một chút, hai tay mạnh mẽ che mắt: "Ngươi thật lỗ mãng!”
Sao người này không mặc quần áo cho tử tế vậy?
Lộ Dao: "..."
Y phục thì kéo đến bả vai, người lộ nửa cơ ngực còn không biết xấu hổ nói chuyện với người khác?
Khốc Bát không thấy đối diện có phản ứng gì, khoảng cách giữa ngón giữa và ngón áp út mở ra một chút khe hở, nhìn trộm lại bị phát hiện rồi lại mạnh mẽ khép lại, xoay người kéo áo ngoài, quay lưng về phía cô: "Ngươi mau mặc lại quần áo vào đi.”
Lộ Dao có chút hơi ngạc, người này có hơi thú vị: "Cảm ơn ý tốt của anh. Nếu anh có hứng thú với phim ảnh, không bằng vào mua vé xem.”
Khốc Bát vẫn không dám quay đầu lại, run rẩy trong tay áo choàng màu tím: "Trước tiên ngươi cứ khoác thêm quần áo vào đi đã.”
Lúc này Chu Châu ở bên trong chào hỏi: "Bà chủ, hình như máy móc có vấn đề, không ra vé.”
Lộ Dao không để ý tới Khốc Bát nữa mà xoay người quay lại cửa hàng.
Lỗ tai Khốc Bát khẽ động, quay đầu lại nhìn qua, không ngừng chớp mắt.
Cô là bà chủ mà người muốn thuê hắn điều tra à?
Lộ Dao xử lý vấn đề máy móc, nâng mắt lên thấy trước mặt có một người đang đứng thì kinh hãi lùi về phía sau một bước.
Không biết thanh niên vừa rồi mới nằm sấp trên thủy tinh đã tiến vào đây từ khi nào, đang đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Cô hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Khốc Bát gật đầu, chỉ về phía khu nghỉ ngơi bên cạnh: "Ngươi theo ta sang bên kia.”
Lộ Dao đi ra khỏi quầy bán vé, hỏi lại: "Có chuyện gì vậy?"
Khốc Bát đứng trước màn hình quảng cáo không nói chuyện.
Chờ bộ phim "Thiên Hạ Đệ Nhất" và "Đầu bếp nhỏ Thịnh Kinh" phát sóng xong, cuối cùng cũng xuất hiện hình ảnh quảng cáo, hắn chỉ vào đầu Tiểu Gia trong hình: "Tóc của người này là trời sinh à?”
Hóa ra là chuyện này.
Lần thứ n+1 mái tóc tím của Tiểu Gia được khách chú ý, mái tóc màu hồng của Hạnh Tử cũng được nhiều người hỏi.
Lộ Dao cố ý quay về cửa hàng bán đồ ăn nhanh hỏi qua, tóc hai người trước khi qua đời đều là màu tóc bình thường.
Sau khi đến Vùng đất của những giấc mơ, màu tóc đã thay đổi, họ cũng không hiểu tại sao.
Lộ Dao lắc đầu: "Trang điểm đặc biệt, cũng không phải trời sinh.”
Khốc Bát trợn tròn mắt, liếc mắt nhìn Lộ Dao, lại nhanh chóng rũ tầm mắt xuống: "Ta cũng muốn có mái tóc như vậy, phải làm như thế nào?”
Phải nói rằng có hàng chục người đã hỏi về mái tóc của Tiểu Gia và Hạnh Tử, nhưng đây là người đầu tiên cũng muốn có mái tóc như thế.
Lộ Dao nhìn mái tóc dài buộc lên của anh ta, nếu như tóc vừa dài lại... vừa tím, đi trên đường càng đáng sợ hơn.
Cô rũ mắt xuống: "Ừm, chuyện này có hơi phức tạp, bây giờ không thể làm được.”
Khốc Bát ngẩng đầu lên: "Không sao, ngươi cứ từ từ làm, ta có kiên nhẫn. Ngươi nói cho ta biết giá cả như nào với?”
Lộ Dao: "... Đây không phải là vấn đề tiền bạc.”
Khốc Bát: "Nếu vấn đề không phải ở tiền bạc thì còn có vấn đề gì nữa?”
Lộ Dao: "..."
Khốc Bát ở lại trong rạp chiếu phim, muốn Lộ Dao làm tóc màu tím cho hắn.
Mặt dày mày dạn cũng không có giày vò đến mức chưởng quầy phải mềm lòng, hắn bắt đầu kể chuyện xưa.
Từ nhỏ Khốc Bát đã có một đối thủ, người nọ trời sinh tóc bạc, mắt không thể nhìn thấy nhưng thiên phú tập võ lại vô cùng giỏi.
Từ nhỏ đến lớn, Khốc Bát chưa thắng được người đó lần nào.
Ngay cả nằm mơ Khốc Bát đều muốn đánh thắng người kia, cần học khổ luyện, thế nhưng hơn mười năm trôi qua, nói chung vẫn không có cách nào nhỉnh hơn đối phương một tí .
Mới vừa rồi nhìn thấy mái tóc tím của Tiểu Gia, Khốc Bát như vừa mới tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Người đàn ông đó mạnh như vậy, chắc chắn là do mái tóc khác thường của chính cậu.
Nếu hắn cũng có được tóc màu tím, nói không chừng có thể thắng được đối thủ.
Lộ Dao nghe giây đầu tiên xong: "..."
Người này vì muốn nhuộm tóc, mặt cũng không cần.
Giây thứ hai.
Tóc bạc, mắt không thể nhìn thấy, giá trị vũ lực mạnh mẽ.
Giây thứ ba.
Cô từ từ ngẩng đầu lên: "Được, tôi có thể nhuộm tóc cho anh. Đổi lại, anh làm thuê ở trong rạp chiếu phim của tôi trong ba tháng.”
Trong lòng Khốc Bát còn chưa nghĩ đến còn có loại chuyển tốt như này, đang lo không có cớ tiếp cận: "Được, ta đồng ý với ngươi. Lúc nào có thể... nhuộm tóc?”
Lộ Dao: "Mười ngày nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận