Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 798: Cảm ơn cậu đã yêu thương tôi như thế 1

Cảm ơn cậu đã yêu thương tôi như thế 1
Tiêu Trạch dừng ở chỗ cũ, chần chừ không tiến lên.
Alfred bay lên trước, vỗ nhẹ lên người anh ấy: “Có chuyện gì vậy?”
Tiêu Trạch lắc đầu.
Người thanh niên ngồi ở chiếc ghế dài đằng trước cảm nhận được gì đó, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Tiêu Trạch và Alfred, lập tức đứng lên đi nhanh về phía một người một rồng.
Gương mặt của người thanh niên giống y hệt Tiêu Trạch, nhưng vẻ mặt thì khác nhau hoàn toàn.
Trên gương mặt ôn hoà là một nụ cười nhẹ nhàng, một đôi mắt sáng có thần, nhìn thấy Tiêu Trạch cũng không dừng lại mà đến gần ôm lấy bé rồng mập mạp, giọng nói vui vẻ: “Thầy Alfred.”
Alfred giơ móng vuốt, nhẹ nhàng cọ lên mặt người thanh niên.
Nhưng một lúc lâu sau người đó vẫn không muốn buông tay, Alfred phải dùng sức đẩy cậu ấy ra, chỉ vào Tiêu Trạch đã cứng đờ người ở bên cạnh: “Đây chính là người kia.”
Bàn tay rũ bên người của Tiêu Trạch bỗng nắm chặt lại, phải cố gắng kìm nén lắm mới không run rẩy.
Anh ấy đã có suy đoán trong lòng từ lâu, nhưng vì sự tin tưởng đối với chủ tiệm và Alfred, anh ấy vẫn hy vọng có một chút may mắn.
Nhưng khi nghe thấy câu khẳng định từ Alfred, dường như cảnh tượng trong mơ đã tan vỡ.
Tiêu Trạch cảm giác như mình lại rơi vào vũng bùn của thời thơ ấu, hai chân nặng nề, không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của người thanh niên đối diện.
Chắc chắn cậu ấy rất thất vọng.
Người thanh niên nhìn ánh mắt không chút ngạc nhiên nào của Tiêu Trạch, từ từ vươn tay về phía anh ấy: “Xin chào, tôi của năm hai mươi hai tuổi.”
Tiêu Trạch ngước nhìn lên theo bản năng, đồng tử nhanh chóng co lại: “Cậu biết tôi à?”
Người thanh niên nắm lấy tay Tiêu Trạch, nụ cười vẫn dịu dàng: “Đoán được.”
Người thanh niên dẫn Tiêu Trạch và Alfred ngồi xuống ghế dài, lại ôm Alfred vào trong lòng, cất giọng nói từ từ nhẹ nhàng mà hoài niệm: “Mãi đến năm mười tám tuổi, thư của cậu đã cho tôi rất nhiều động lực để tiến về phía trước. Thậm chí những lời đó còn linh nghiệm hơn cả tiên tri, nói chính xác những vấn đề mà tôi gặp phải, còn kiên nhẫn viết ra những cách giải quyết. Tới năm mười tám tuổi, tôi bắt đầu tự hỏi, ngoài trừ chính tôi thì còn ai có thể tận tâm với tôi được như vậy? Còn nữa, vào một ngày, khi viết đơn thuốc cho bệnh nhân, tôi bỗng nhận ra nét bút của mình giống nét bút trong thư như đúc. Người trong lời nói của thầy Alfred là ai, không cần nói cũng biết.”
Tiêu Trạch nhìn người thanh niên, cảm giác đây là một người hoàn toàn khác.
Lời nói việc làm thói quen của cậu ấy, tính cách của cậu ấy, công việc của cậu ấy, tư tưởng của cậu ấy đều không giống anh ấy.
Cảm xúc của Tiêu Trạch cực kỳ phức tạp, không biết nên cảm thấy may mắn hay khổ sở: “Cậu không thấy thất vọng à?”
Người thanh niên đưa một chiếc khăn tay qua, mỉm cười lắc đầu: “Tôi rất vui. Hai mươi hai tuổi, tôi vẫn không quên khi mình bị bỏ rơi vào lúc năm tuổi, còn cố ý mời thấy Alfred về giúp đỡ mình. Tôi tìm kiếm khắp thế giới nhưng không tìm được kho báu ở bất cứ đâu, cuối cùng lại được thầy Alfred trao tận tay. Cảm ơn cậu đã không từ bỏ tôi. Cảm ơn cậu đã yêu thương tôi nhiều như thế.”
Tiêu Trạch ngồi cong lưng, hai khuỷu tay đặt trên đầu gối, tay trái dùng sức bịt mắt lại.
Nếu anh ấy không may mắn gặp được Lộ Dao vào đêm hôm đó, thật ra anh ấy đã từ bỏ.
Trong lòng Tiêu Trạch vừa khổ sở vừa xấu hổ nhưng không thể nói với người thanh niên.
Cậu ấy thật sự quá tốt.
Nhẹ nhàng thành thục, săn sóc rộng lượng, cậu ấy đã trở thành một người mạnh mẽ mà anh ấy không dám ảo tưởng.
Người thanh niên và Alfred không lên tiếng, tầm mắt không hẹn mà cùng nhìn về mặt sông cách đó không xa, cùng nở nụ cười.
Qua hồi lâu, Tiêu Trạch dần ổn định lại cảm xúc, vành tai và hốc mắt đã đỏ bừng.
Trong lòng anh ấy rất xấu hổ, nhưng cũng biết đây là cơ hội khó có được nên chủ động lên tiếng: “Bây giờ cậu là bác sĩ à?”
Ánh mắt vui vẻ thân thiện của người thanh niên nhìn qua, khẽ gật đầu, cậu ấy vươn tay phải phát ra siêu năng lực, nguồn sáng vốn chỉ hiện lên leo lắt ngoài da thịt ở ngón tay, sau đó đã hoá thành một mũi dao màu vàng sắc bén: “Năng lực của tôi đã thức tỉnh lần thứ hai rồi. Lúc đầu, chỉ có ngón tay sáng lên, sau nhiều lần rèn luyện, cuối cùng đã có thể điều khiển ánh sáng biến thành các vật thể. Cuối cùng, khi đã vượt qua bài kiểm tra năng chuyên môn, tôi đã có thể điều khiển ánh sáng để thực hiện một vài thao tác phẫu thuật đòi hỏi sự tinh vi, thế nên bây giờ tôi đã là bác sĩ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận