Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 313: Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt 1

Blind box thức ăn chính có rất nhiều loại, số lượng trong mỗi hộp đều không ít.
Bọn họ nói muốn đổi blind box, lại trao đổi cho nhau một chút là có thể có được thức ăn phong phú.
Cho dù không có nồi và ấm đun nước của bộ sưu tập tinh hạch, bọn họ vẫn có thể dùng nồi và tinh hạch nấu ra món ngon được.
Gạo, gạo kê, bột mì dùng để nấu món chính, khoai tây, khoai lang, miến cũng có thể để nấu món chính, cũng có thể nấu vài món rau có khẩu vị mới mẻ.
Một hàng người Trì Cẩn đi đến cửa hàng Blind Box, đi thẳng đến cửa phòng làm việc của hộp blind box.
Lộ Dao bước từ trong ra ngoài: “Có chuyện gì à?”
Tưởng Hàn đẩy Trì Cẩn lên trước: “Bà chủ, anh Trì chúng tôi rút được ẩn giấu lớn mùa đông giới hạn, đến đổi thưởng.”
Trì Cẩn vẫn đeo kính râm, không nhìn rõ sắc mặt.
So với đám người đi cùng vô cùng vui vẻ, rõ ràng anh có phần yên tĩnh lạnh nhạt hơn.
Lộ Dao kinh ngạc liếc nhìn thẻ, đây đúng là may mắn thật rồi.
Cô cầm lấy tấm thẻ, đầu ngón tay theo thói quen sờ vào mép thẻ.
Trì Cẩn nhìn thấy đầu ngón tay cô dính vệt máu xanh nhạt, anh khẽ mở miệng rồi lại im bặt, không nói lời nào.
Lộ Dao không nhìn quá lâu, đúng là thẻ ẩn giấu lớn, tiện tay nhét vào trong: “Đi thôi, ẩn giấu lớn ở kho bên ngoài.”
Ẩn giấu lớn gì mà còn để ở kho thế?
Mấy người Tưởng Hàn đều không giấu nổi tò mò.
Vài khách quen trong tiệm nghe nói có người ở ra được ẩn giấu lớn mùa đông giới hạn, cũng vây quanh đến xem.
Kho hàng mới được nâng cấp mấy ngày nay, ở bên cạnh cửa hàng Blind Box.
Mặt đất đóng băng thành từng tầng, vừa ẩm ướt vừa trơn trượt.
Lộ Dao mặc một chiếc áo phao dài xanh nhạt, đến cả sợi lông trắng trên mũ cũng khẽ động đậy, nhẹ nhàng phe phẩy trên làn da trắng như sứ.
Bước đi của cô vững vàng, khuôn mặt hao gầy.
Trì Cẩn đi bên cạnh cô, đuôi mắt liếc nhìn cô, đôi môi giương thành một đường thẳng.
Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Chẳng qua là như thế.
Lộ Dao bỗng cảm thấy như bị nhìn trộm, quay đầu nhìn sang.
Người thanh niên cao hơn cô một cái đầu, đeo kính râm, không nhìn rõ sắc mặt, tầm mắt cũng nhìn đi chỗ khác.
Lẽ nào là nhìn nhầm?
Đến kho hàng, Lộ Dao không chú ý nữa, vươn tay ấn vân tay, cửa kho hàng mở ra.
Cô bước vào, kéo lớp bạt dính bụi, nói với người ngoài cửa: “Đây là ẩn giấu lớn mùa đông giới hạn, xe trượt tuyết chạy bằng năng lượng tinh hạch.”
Mấy người đứng ngoài cửa há miệng kinh ngạc, bọn họ từng nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến cửa hàng Blind Box lại chơi lớn như thế.
Một hộp blind box nho nhỏ, thế mà có thể mở ra thứ như xe trượt tuyết thế này.”
Xe trượt tuyết chuyển động được nhờ các thiết bị được thiết kế đặc biệt, có thể trượt trên tuyết, nền trơn ngập nước, trên sườn dốc nghiêng, tốc độ nhanh, tính ổn định cao, bình thường sử dụng trên sân trượt tuyết, tuần tra trong rừng, hoặc phục vụ công tác cứu hộ.
Ngày nay số lượng xe ở thế giới Vô Thường rất ít, chỉ là phần lớn tập trung ở trong tay những cao thủ.
Xăng dầu, dầu diesel đã rất khó tìm, bình thường rất ít khi dùng đến những chiếc xe kia, được xem là một loại công cụ thoát hiểm khẩn cấp, cất giấu ở trong căn cứ.
Trong các vị khách của cửa hàng Blind Box không ít người ở độ tuổi trung niên, nhìn thấy chiếc xe trượt tuyết mới toanh này hai mắt lập tức mở to tròn, nhìn không dời mắt.
Có người nuốt nước miếng, cuối cùng không nhịn được mà hỏi ra câu hỏi mọi người vẫn luôn thắc mắc: “Bà chủ, rốt cuộc cô lấy mấy thứ này ở đâu ra thế? Thức ăn và mấy đồ nhỏ lặt vặt thì thôi đi, đến cả xe trượt tuyết mà cũng có được, cũng thật là vi diệu quá đi mất.”
Lộ Dao ném tấm bạt phủ bụi đi, phủi phủi tay, nhìn Trì Cẩn: “Cái này rất khó lái, có lái được hay không thì phải xem trình độ của anh ra sao rồi.”
Nói xong quay đầu nhìn ông chú vừa nãy đặt ra câu hỏi, cô mỉm cười: “Niềm vui của mở blind box nằm ở chỗ mãi mãi không bao giờ biết được lần sau sẽ có bất ngờ gì.”
Đội viên trong tổ Tưởng Hàn chưa từng nhìn thấy xe trượt tuyết, cả hội vây quanh lại xem, tò mò sờ trái sờ phải: “Cái này ngầu ghê. Anh Trì Cẩn, anh có biết lái không?”
Trì Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu: “Bà chủ biết không?”
Lộ Dao gật đầu: “Anh muốn học à?”
Trì Cẩn khẽ ngẩng đầu, do dự một lúc: “Lái thử một vòng trước đã?”
Lúc sắp xếp xe trượt tuyết thành ẩn giấu lớn, Lộ Dao đã nghĩ đến việc người rút trúng chưa chắc đã biết chạy, vậy nên đã làm xong tâm lý chuẩn bị để dạy.
Cô không hề khách sáo, đội mũ bảo hiểm lên ngồi xe motor, lái ra khỏi kho hàng, những người đứng nhìn xung quanh âm thầm chừa ra một đường trống.
Xe trượt tuyết không cần chạy trên đường đặc biệt dành riêng cho xe, tính ổn định rất cao, chỉ cần phía được có đường thì đều chạy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận