Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 167: Cho đến khi cô chết 1

Lộ Dao nói đi ra ngoài mua đồ ăn, nhưng thực ra là cô đến quán ăn nhanh để lấy đồ ăn.
Toàn Thắng Cử và Mặc Thành sẽ thay phiên nhau nấu các bữa ăn cho nhân viên. Khi có thời gian, buổi trưa và buổi tối cô sẽ đến tiệm nail để lấy đồ ăn. Lúc đầu là cho một người, về sau là ba người, bốn người, bây giờ lại có thêm Eugenia.
Lộ Dao mang năm hộp cơm và súp trong nhà kho, đến tiệm nail thì lấy ra.
Buổi trưa hôm nay Lộ Dao rất bận nên không đi ra ngoài. Cơm trưa là do Eugenia mua từ một quán nhỏ trên phố, vị cũng không ngon lắm.
Thật ra nguyên liệu nấu ăn ở thế giới này rất tốt. Đặc biệt là thịt của một số ma vật rất ngon. Không cần phương pháp chế biến quá phức tạp cũng có thể nấu ra đồ ăn mỹ vị. Quán ăn đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Có lẽ thị trấn Lục Bảo Thạch quá nghèo nàn. Các cửa hàng đồ ăn trên phố có hương vị quá bình thường, hoàn toàn không phát huy hết các ưu điểm của nguyên liệu.
Eugenia cầm bữa tối trên tay ngồi ở trong góc. Trong hộp cơm có một phần cơm, một phần thịt ma vật xào ớt xanh, một phần đậu phụ Ma Bà, một khoai tây nghiền lạnh và một bát canh rau được phục vụ riêng.
Thức ăn chính ở Alexandria là bánh mì. Lần đầu tiên Eugenia nhìn thấy cơm, nếm thử một miếng thấy mùi vị rất nhạt nhẽo. Cô ấy không quen lắm nhưng cũng không nói gì.
Trong ngăn vuông bên cạnh là thịt ma vật xào ớt xanh, cô ấy biết ớt xanh và thịt ma vật.
Chỉ là thịt ma vật rất đắt, nhà họ rất ít khi mua. Thường sẽ mua thịt lợn hoặc thịt bò bình thường, ớt xanh thường mua để hầm rau.
Nhưng cô ấy chưa từng thấy sự phối hợp giữa ớt xanh và thịt ma vật như này. Cô ấy gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, thịt ma vật mềm, thơm và béo, hoàn toàn khác với những miếng thịt cô ấy đã ăn trước đây.
Eugenia dùng dĩa xiên ớt với thịt, đang định ăn thì trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, để miếng thịt và ớt xanh phủ lên trên cơm rồi đút vào trong miệng. Sau khi nhai một lúc, đôi mắt cô ấy sáng lên, quả nhiên là như vậy.
Cơm cũng giống bánh mì của họ là lương thực chính trong bữa ăn, ăn riêng thì nhạt nhẽo nhưng ăn kèm với rau thì rất ngon.
Sau khi ăn xong các món thịt và rau, đôi mắt của Eugenia chuyển sang món đậu hũ Ma Bà sáng bóng và thơm phức bên cạnh.
Món ăn này cô ấy chưa từng thấy bao giờ. Ngửi mùi thấy hơi cay, nhưng trong miệng lại bất giác tiết nước bọt.
Cô ấy đặt dĩa xuống, cầm thìa chấm một chút nước sốt sền sệt, óng ả. Mùi cay nồng nhưng khi ăn chỉ thấy hơi tê tê, cay cay kích thích đầu lưỡi, mang đến hương vị đậm đà, mùi thơm mới lạ.
Lộ Dao nhìn dáng vẻ dè dặt của cô ấy, giải thích một câu: “Tôi đã bảo đầu bếp bớt cay với bớt tê, sợ mọi người ăn không quen.”
Mặc dù Eugenia không hiểu lắm ý nghĩa của “bớt cay bớt tê”, nhưng vẫn cảm thấy được cưng chiều mà sợ hãi. Không có ý định hỏi lại mà vô sự tự thông, múc một thìa đậu hũ Ma Bà đổ lên cơm và ăn một miếng lớn.
Đôi mắt cô ấy mở to, đậu hũ mềm mềm, nước sốt đậm đà, mùi thơm phức hòa quyện vào cơm, nhai kỹ hình như còn có thịt băm, cảm giác hơi tê và cay kích thích vị giác khiến cô ấy ăn hết miếng này đến miếng khác không dừng được.
Bibimbap bơ béo ngậy. Lúc này, Eugenia đã không nói nên lời khi ăn một miếng khoai tây nghiền lạnh, có vị chua và thơm, khoai tây vậy mà có thể làm được như này, cảm giác giòn giòn, hơi chua và cay. Khi ăn vào những sợi nhỏ còn thấy hơi ngọt, ăn rất ngon.
Một hộp cơm trưa được ăn sạch sẽ không còn chút gì. Eugenia cảm thấy bụng căng lên, lại phát hiện bát canh bên cạnh bị bỏ quên.
Cô ấy không thể ăn được nữa nhưng lại tò mò hương vị của món canh.
Không kìm được mà húp một ngụm canh, khép hờ mắt, vị tươi ngon của rau củ hoàn toàn ngấm vào trong canh, thanh nhạt nhưng rất tốt xoa dịu cơ thể và tinh thần mệt mỏi của Eugenia, giống như dòng nước ấm áp chảy qua, lấp đầy từng khoảng trống trong bụng, cô ấy cảm thấy thỏa mãn.
Lần đầu tiên khi Harold và Ti Kim ăn đồ ăn trong nhà hàng cũng có phản ứng giống như Eugenia. Bây giờ họ đã quen với điều đó.
Tuy nhiên, rồng có sức ăn lớn hơn nhiều so với con người. Hộp cơm của cả hai đều siêu lớn.
Vừa ăn cơm, Lộ Dao vừa giới thiệu hai con rồng và Eugenia với nhau.
Harold và Ti Kim không chú ý nhiều đến con người bình thường, nhưng họ cũng không có hành động gì khác.
Eugenia biết rằng hai người này đều là những hậu vệ mạnh mẽ mà Lộ Dao từng nói đến. Vì vậy cô ấy đều cẩn trọng hơn trong lời nói và hành động của mình.
Hối Hối ngồi ở một bên, ra dáng ăn cơm.
Lộ Dao đang suy nghĩ về việc liệu thức ăn có trực tiếp bay vào cơ thể của Slime khi cậu ấy ăn cơm hay không, nhưng Hối Hối đang mặc quần áo nên không nhìn thấy.
Hối Hối phát hiện Lộ Dao đang nhìn mình, ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn “chít” một tiếng.
Lộ Dao không nhịn được hỏi: “Ăn ngon không?”
Hối Hối gật đầu: “Chít chít!”
Harold ở bên cạnh tàn nhẫn vạch trần: “Slime không có vị giác, sao biết có ngon hay không?”
Con ma vật nhỏ chỉ giỏi nịnh bợ.
Lộ Dao nhìn Hối Hối: “Thật sao?”
Slime thật là thảm, đã yếu ớt không nói được, giờ thậm chí còn không có vị giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận