Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 400: Thần giao cách cảm 3

"Ừm, không thành vấn đề, vẫn ngon như vậy." Lộ Dao hài lòng gật đầu, lại trấn an Thanh Mỹ: "Nước và nước biển trong bể cá quả thật không giống nhau, thông qua bộ lọc đặc thù lọc tạp chất, lại thêm chất dinh dưỡng. Thức ăn cho cá được chuẩn bị đặc biệt, chúng phát triển hơn cũng rất bình thường, đừng lo lắng.”
Thanh Mỹ thấy chủ quán ăn cá phi lê không chút kiêng dè, yên tâm hơn.
Cô ấy cũng nếm thử một miếng, mắt sáng lên, vừa ngọt vừa giòn, tâm trạng cũng tốt hơn.
Những con cá này thực sự không có vấn đề.
Lộ Dao lại lột một con nhím biển, sau khi xử lý sạch sẽ dùng thìa gỗ nhỏ móc ra một miếng lớn.
Màu vàng son, bên trong vừa béo vừa mềm, hương thơm đậm đà, mùi vị thanh ngọt, quả thật ngon hơn hôm qua một chút.
Cô hoàn toàn yên tâm.
Bên ngoài cửa hàng đột nhiên ồn ào, có khách la hét.
Lộ Dao buông thìa xuống, xoay người chạy ra ngoài.
Khách hàng và đám lông xù đang kinh doanh ôm chặt lấy nhau, hoảng sợ ngửa đầu như đang nhìn thấy thứ cực kỳ đáng sợ.
Lộ Dao ngẩng đầu, đồng tử co rụt lại, đột nhiên tim đập nhanh hơn, sự lạnh lẽo dâng lên từ lòng bàn chân lên sống lưng.
Hình dáng con thú biển to lớn như vậy, có thể so với bản dáng của bé Rồng Đen.
Hơn nữa lại còn ở trong biển, đối với nhân loại, loại cảm giác áp bách này mãnh liệt đến gần như tuyệt vọng.
Sau khi kinh hãi, Lộ Dao nhìn kỹ một hồi.
Hình như nó là... là một con cá voi lưng gù vừa trưởng thành, cô lén thở phào nhẹ nhõm một cái.
Cá voi lưng gù có kích thước khổng lồ nhưng thuộc về loài cá voi râu, không có răng, trong danh sách đồ ăn của nó chủ yếu là cá tôm nhỏ, tính tình nhẹ nhàng hơn nhiều so với cá voi sát thủ "khét tiếng".
Con cá voi lưng gù đang kêu gì đó, phát ra âm thanh giống như một bài hát, có lẽ nó chỉ tình cờ bơi đến vùng biển này để kiếm ăn.
Lộ Dao thả lỏng, bảo mọi người đừng hoảng sợ, chờ nó bơi qua là được rồi.
Cá voi lưng gù trưởng thành có kích thước hơn mười mét, giống như một bóng đen khổng lồ trên bầu trời cửa hàng, bơi chậm.
Thanh Mỹ đi ra phía sau từ đầu bếp, ngửa đầu nhìn thấy cá voi lưng gù bơi qua lại chậm rãi quay đầu trở về, kinh hãi nói: "Chính là nó, nó lại tới.”
Lộ Dao vội vàng trấn an khách hàng, không nghe rõ: "Cô nói cái gì vậy?”
Thanh Mỹ đi tới, giải thích: "Chính là khách hàng đến tìm cô ngày hôm qua, nó lang thang bên ngoài rất lâu, không đợi được đến lúc cô đến nên đã lặng lẽ rời đi.”
Hôm qua cô ấy cũng đã nói chuyện này, nhưng Lộ Dao cho rằng đó là khách đến cửa hàng vuốt mèo.
Lộ Dao: "... Sao cô biết nó đến tìm tôi? Cô có thể hiểu được giọng nói của nó?”
Thanh Mỹ lắc đầu: "Nó đến rất sớm, lúc ấy trong tiệm không có nhiều khách. Nó đi vòng quanh bên ngoài, tôi nhìn vào nó một lúc cảm thấy nó hoạt động không giống như một con cá voi sát thủ thỉnh thoảng bơi bên ngoài cửa hàng.”
Con cá voi lưng gù đó quả nhiên quay đầu, từ từ bơi về phía cửa hàng Lông Xù, khi nó đến gần cửa hàng lại bắt đầu kêu.
Lộ Dao cảm giác suy đoán Thanh Mỹ rất có thể là đúng.
Tuy nhiên, con cá voi lưng gù này không bị mắc kẹt do lưới đánh cá hay nhựa hoặc dây thừng, không biết nó có vấn đề gì để yêu cầu giúp đỡ.
Lộ Dao thay áo lặn, chuẩn bị đi ra ngoài.
Khách thấy chủ tiệm muốn đi ra ngoài đều kinh ngạc, chuyện này cũng quá đỉnh rồi.
Cho dù danh sách đồ ăn của cá voi lưng gù không có con người nhưng hình thể lại quá khủng bố, bị nó hơi cọ xát một chút ở trong nước cũng có thể bị trọng thương.
Lộ Dao kéo cửa tiệm ra, chậm rãi bơi ra ngoài.
Cá voi lưng gù nhanh chóng phát hiện ra cô, bơi đến gần, thực sự dừng lại trước mặt cô: “Rít.”
Những con sâu biển khổng lồ này, một con kêu sẽ làm cả đàn kêu "Rít rít”.
Lộ Dao bơi một vòng vây quanh nó, không phát hiện có chỗ bị thương, hoàn toàn không biết yêu cầu của con hai thú này.
"Rít rít." Cá voi lưng gù hiền hòa nhìn cô, đôi mắt dường như tràn ngập mong đợi.
Hình như nó đang muốn nói chuyện với cô.
Lộ Dao khẽ động, chậm rãi đưa tay làm động tác muốn chạm vào nó.
Đuôi cá voi lưng gù lắc lư nhẹ nhàng, không tránh, tiếp tục phát ra âm thanh giống như ca hát.
Không biết có phải ảo giác hay không, Lộ Dao cảm thấy trong tiếng kêu của nó hình như mang theo chút vui vẻ.
Ngón tay chạm vào da cá voi khổng lồ, cảm xúc của Lộ Dao hơi kích động, lặng lẽ sử dụng thần giao cách cảm với nó.
Cô cũng không chắc có tác dụng hay không, qua khoảng mười giây, một giọng nói nhu hòa từ tính vang lên trong đầu cô.
Tốc độ nói của nó rất chậm rất chậm, mang theo một loại cảm giác không dễ hình dung, còn rất dễ nghe.
Cuối cùng Lộ Dao cũng biết chính xác mục đích của nó tới nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận