Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 290: Trái tim của hệ thống rất đau. Lộ Dao: Sờ sờ. 2

Lộ Dao: “Chỉ cần nói có hay không?”
Hệ thống: [... Mười nghìn giá trị nhân khí có thể thử nghiệm ba ngày.]
Lộ Dao: “Tôi chọn đổi bản thử nghiệm ba ngày giới hạn đạo cụ được mua.”
Lấy được giới hạn đạo cụ được mua, trước mặt Lộ Dao hiện lên một giao diện gần như trong suốt, trên giao diện xuất hiện số liệu của bốn máy blind box, có thể tiến hành thiết lập máy blind box, hạn chế số lượng người mua.
Cô suy nghĩ một lúc, mỗi máy blind box được thiết lập mỗi ngày một người chỉ có thể rút hai lần.
Tiểu đội của Tập Đình Nhiên đang điên cuồng rút blind box trong ba chiếc máy thì mảnh kính thuỷ tinh trên máy đã hiện lên dòng chữ màu đỏ: Hôm nay bạn đã đạt giới hạn rút, hãy nghỉ ngơi chút nhé~
Đội viên đang rút blind box: ???
“Đội trưởng, hình như máy bị hư rồi.” Một đội viên nói.
Tập Đình Nhiên bước đến thử xem sao, bỏ hai xu vào rút ra hai blind box đồ uống nóng, anh ta muốn tiếp tục rút nhưng máy blind box đã bắt đầu hiện lên dòng chữ màu đỏ lúc nãy.
Anh ta thử lại lần nữa, rút hai cái bên blind box mì gói, một cái bên blind box trái cây, tổng cộng cả ba máy rút được sáu lần, sau đó không cách nào đút xu vào được nữa.
Tập Đình Nhiên quay người nhìn sang Lộ Dao đang đứng phía sau, nghi ngờ hỏi: “Bà chủ, xin hỏi đang xảy ra chuyện gì?”
Lộ Dao giải thích đơn giản: “Blind box thú vị, nhưng hãy chú ý chơi vừa phải. Ngày mai khách hàng có thể đến để thử vận may lần nữa.”
Sắc mặt Tập Đình Nhiên hơi khó coi, vậy mà bị giới hạn rồi ư.
Cuối cùng bốn người trong tiểu đội Tưởng Hàn cũng đã tìm được khe hở để chen lên máy đổi tiền, đổi ra một đống xu blind box.
Tiểu đội của Tập Đình Nhiên không cách nào rút thêm blind box được nữa, chỉ có thể nhường lại vị trí thôi.
Tưởng Hàn vô cùng tò mò với cái máy này nên đến đây quá vội, không đưa theo nhiều người.
Lúc nãy lại luôn bị người trong tiểu đội của Tập Đình Nhiên ngăn ở ngoài, không có cơ hội đến gần nhìn kỹ.
Trong ba máy blind box, hắn có hứng thú nhất với máy blind box trái cây.
Lúc Tập Đình Nhiên rút được trái dứa, Tưởng Hàn đứng bên ngoài trợn tròn cả mắt lên.
Hắn lấy ra ba xu blind box mười đồng bỏ vào máy rồi rút ra hai blind box trái cây.
Máy blind box trái cây hiện lên đã đạt giới hạn rút.
Hắn không để ý, ngồi xuống đất mở hộp bao bì ra, xé lớp giấy rồi nhìn vào trong hộp, mắt từ từ trợn tròn lên.
Trần Phong ngồi bên cạnh sốt ruột hỏi: “Rút được gì rồi?”
Tưởng Hàn đưa miệng hộp về phía Trần Phong: “Rất nhiều loại, có một số tôi không nhận ra.”
Thành viên tiểu đội của hắn đều là Đại Tân sinh được sinh ra sau ngày vô thường, cơ bản chưa được thấy trái cây bình thường bao giờ.
Trần Phong lấy từ trong hộp ra một trái chuối, đưa lên nhìn rất lâu: “Đây có lẽ là… chuối đúng không?”
Họ đã thấy qua loại chuối biến dị khổng lồ, rất giống với thứ thon dài này, chỉ là lớn gấp mấy chục lần thôi.
Anh em Lý Thành, Lý Tĩnh cũng ngồi xuống, lôi đống trái cây trong hộp ra xem, tổng cộng là năm, sáu loại, mỗi loại có hai quả, trong đó có một loại trái cây tương đối nhỏ nên có năm quả.
Lộ Dao bước đến nhìn một cái rồi cười nói: “Vận may của anh không tệ, rút được ẩn giấu, còn là ẩn giấu lớn nữa.”
Tưởng Hàn: “Ẩn giấu sao?”
Lộ Dao chỉ vào quyển mục lục trên tay hắn và bức hình trên bao bì, giải thích: “Ẩn giấu là một loại có số lượng vô cùng hiếm hoi trong hệ liệt, theo lẽ thường mà nói thì cũng khá đặc biệt. Ẩn giấu lớn trong blind box trái cây là trái cây lạnh, mỗi hộp như vậy có năm, sáu loại trái cây khác nhau.”
Tưởng Hàn lật quyển mục lục ra, quả nhiên bên trong có viết hai chữ “ẩn giấu”, ở cuối còn ghi chú một chữ “lớn” màu đỏ nữa.
Hắn lại phân biệt số trái cây có kiểu dáng thông thường trong chiếc hộp, một quả táo, một quả quýt, một quả xoài, một quả chuối, năm quả nho, cuối cùng là hai quả màu đỏ, mùi hương đặc biệt thơm, nhưng lại không có trên ảnh.
Lộ Dao: “Đây là dâu tây.”
Tưởng Hàn đưa sát mũi để ngửi thử, đôi mắt híp lại như đang say rượu: “Thơm thật đấy, mùi vị của mỗi loại trái cây đều không giống nhau.”
Thực vật mà thế hệ này của họ được nhìn thấy đa phần đều đã biến dị sau khi trưởng thành.
Có một số thực vật sau khi thối nát thì rất khó ngửi, hoàn toàn không giống với trái cây trong blind box.
Tiểu đội của Tập Đình Nhiên thấy Tưởng Hàn rút được ẩn giấu lớn, trong một hộp nhưng lại có đến năm, sáu loại trái cây tươi, ánh mắt lộ vẻ ngưỡng mộ.
Họ cũng rút không ít chỉ là chưa mở ra thôi, không biết có xuất hiện ẩn giấu không đây.
Tập Đình Nhiên thấy không cách nào rút được blind box được nữa nên cũng không ở lại, gọi đội viên quay về căn cứ trước.
Đội viên tiểu đội của Tưởng Hàn cũng bắt đầu rút blind box, mỗi người rút được sáu hộp, đến giới hạn cũng không miễn cưỡng ôm lấy blind box rời đi.
Tập Đình Nhiên và Tưởng Hàn đều hiểu sự tồn tại của cửa tiệm này rất nhanh sẽ được truyền ra khắp căn cứ.
Họ cũng muốn trước lúc đó có thể cố gắng hết sức thu hoạch được nhiều vật tư cho căn cứ của mình hơn.
Lộ Dao đợi họ rời khỏi đây rồi nhìn sang chiếc máy blind box đã vơi đi một nửa hàng, đưa ra giới hạn hệ thống, thiết lập lại mỗi chiếc máy chỉ cho phép một ngày mỗi người chỉ được phép rút tối đa một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận