Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 675: Kỹ năng bị động của bà chủ 4

Kỹ năng bị động của bà chủ 4
Kỳ thật thì cô có thể lên mạng mua những bộ dụng cụ làm son môi handmade. Lộ Dao đầu tiên là chuẩn bị học cách chế tạo son môi cơ bản và những nguyên liệu chính ở hiện đại sau đó lại cải tiến phương pháp này theo tình hình thực tế.
Lúc cần thiết, cô cũng không phản đối việc sử dụng một chút công nghệ Hextech.
Mục đích cao nhất chính là dùng ít tiền nhất nhưng tạo ra được sản phẩm tốt nhất, thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.
Từ nương tử kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình được thông thấu.
Không hiểu thì học, đạo lý này cực kỳ đơn giản.
Phương pháp làm đồ trang điểm bí truyền của nhà nàng cũng không phải có sẵn từ lúc đầu. Nhất định là các thế hệ trong gia đình thử nghiệm rất nhiều lần, lại cải tiến lên thì mới có được một phương pháp bí truyền.
Nhiều năm như thế, nàng luôn cảm thấy phương pháp gia truyền của nàng đã rất hoàn mỹ, vẫn làm việc rập khuôn nhưng lại quên mất việc cải tiến và nghiên cứu thêm.
Hiện giờ nghĩ lại, nàng tựa như ếch ngồi đáy giếng, chỉ nhìn được một vòng trời bằng miệng giếng.
Trần Liên Liên nghe xong kế hoạch hợp tác thì cũng tỏ vẻ muốn đầu tư, còn chủ động yêu cầu được đóng quảng cáo son môi và đồ trang điểm.
Lộ Dao cười nàng ấy nghĩ xa quá rồi, phương án vừa mới được thống nhất đã nghĩ đến chuyện phát triển rộng.
Dù sao thì buổi trà chiều hôm đó cực kỳ thuận lợi, đối tác ba bên đều hài lòng với kết quả hợp tác đã đưa ra.
Sau đó, Trần Liên Liên và Từ nương tử đi theo Lộ Dao đến rạp chiếu phim để ký ba bản hợp đồng bao gồm hợp đồng bảo mật. Hạng mục hợp tác của rạp chiếu phim và Yên Chi Lâu chính thức khởi động.
-
Giang phủ, Bắc thị.
Giang Ngữ Điệp và Giang Thành trở về từ rạp chiếu phim vào buổi trưa rồi tự về sân của mình, sắc mặt của hai người đều rất khó chịu.
Đại quản gia ngồi dưới một gốc cây mận vàng, suy nghĩ vấn đề gửi báo cáo như thế nào về Giang Nam.
Ông ta được lão thái gia giao nhiệm vụ quản lý toàn bộ hành trình ở Lương Kinh cho nên ông ta quyết tâm xử lý ổn thỏa tất cả mọi chuyện.
Đại lão gia là gia chủ nên phải quản lý mọi việc ở Giang Nam, không thể tự mình đi tới Lương Kinh.
Đại quản gia là người có năng lực nhất bên cạnh lão thái gia. Việc này vốn có thể xử lý tốt nhưng không ngờ tình hình thực tế lại vượt qua sự tưởng tượng của ông ta.
Trừ bỏ những tình huống khách quan, đại quản gia nghĩ kỹ lại thì nguyên nhân chủ yếu là do việc thiếu hiểu biết về tính tình của bà chủ rạp chiếu phim làm cho hiệu quả công việc có sự khác biệt cực kỳ lớn, khiến hành trình đi Lương Kinh lần này không có gì tiến triển.
Lúc này đại quản gia cũng không biết nên từ bỏ hay đưa tin tình báo về Giang Nam trước rồi tìm cách xử lý khác.
Ông ta ngồi xuống nhớ lại bộ phim đã coi ở rạp chiếu phim vào buổi trưa. Nó thật sự rất ghê gớm nhưng mà sự tồn tại của rạp chiếu phim cũng vô cùng kỳ diệu rồi.
So sánh ra thì việc sản xuất ra được giấy vệ sinh cũng không có gì khó hiểu. Ít nhất thì ông ta vẫn quen thuộc với những trình tự này, ví dụ như làm bột giấy, đè trang giấy.
Nhưng mà so với những công việc thủ công thì quy trình sản xuất trang giấy bằng các công cụ đặc biệt lại rất nhanh và rất chính xác. Những người xem lại không hiểu rõ nguyên lý hoạt động nên mới bị rối loạn tâm thần.
Trong lòng đại quản gia đã có quyết định. Ông ta đứng dậy đi vào nhà, dùng tốc độ nhanh nhất để viết một phong thư rồi lập tức sai cấp dưới đưa về Giang Nam bằng tốc độ ngựa nhanh nhất.
Đại quản gia gửi thư xong mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, mọi chuyện sẽ xử lý như thế nào thì phụ thuộc vào quyết định của lão thái gia và gia chủ.
Tác phong của ông ta không phải là ngồi trong phủ chờ thư trả lời từ Giang Nam.
Cũng đã nhiều năm ông ta chưa tới Lương Kinh nên chắc hẳn bây giờ đã thay đổi rất nhiều. Đại quản gia chỉnh sửa quần áo rồi cầm túi tiền chuẩn bị đi dạo phố.
Giang Ngữ Điệp trở lại trong viện thì vẫn cảm thấy rất bực mình. Nàng ấy đứng ngồi không yên, cứ nghĩ đến những chuyện ở rạp chiếu phim.
Sau khi ngồi một lúc, nàng ấy mới thở dài rồi đứng dậy viết hai bức thư ngắn đưa cho thị nữ tin tưởng nhất gửi ra ngoài.
Giang Ngữ Điệp rất ít khi tới Lương Kinh nhưng mà Giang thị cũng là đại gia tộc của Giang Nam. Vị trí của Giang phủ không so được với các thế gia trâm anh ở kinh đô nhưng cũng thiếu người muốn dựa thế.
Đại tiểu thư của Giang gia ở Lương Kinh lại không có một người bạn thân thiết để tâm sự.
Nàng ấy phải tìm hiểu sự tình để giảm bớt cảm xúc lúc này trước rồi đợi tin tức của người nọ.
Hành trình ở Lương Kinh không thể từ bỏ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận