Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 843: Không nhịn được muốn bắt cóc cô đi 4

Không nhịn được muốn bắt cóc cô đi 4
Bạch Di vừa chửi mắng vừa tiếp tục tìm tòi tài liệu, quả nhiên thấy được bức ảnh và bài báo về Tạ Mạc Lâm trên một trang mạng chính thức của viện nghiên cứu hàng đầu.
Nhìn thời gian là bài đăng mấy tháng trước, lúc này Tạ Mạc Lâm đã từ chức, nhưng tin tức kia vẫn không gỡ xuống.
Bạch Di chốc lát lại ngẩng đầu nhìn Tạ Mạc Lâm, Tạ Mạc Lâm bị nhìn đến nổi da gà: “Có việc gì?”
Lộ Dao cũng nhìn qua.
Bạch Di chợt bị bắt tại trận, cảm thấy ngại ngùng, nhưng trong lòng thật sự tò mò, bèn nhân cơ hội hỏi: “Tôi đọc được tận mấy bài tin liên quan đến anh trên mạng, lợi hại thế sao lại từ chức chứ?”
Hơn nữa sau khi từ chức, lại đến Trung tâm bổ túc trẻ em.
Bạch Di không cảm thấy Trung tâm bổ túc không tốt, chỉ là so với tổ chức Tạ Mạc Lâm đảm nhiệm chức vụ trước kia, trong phạm vi toàn quốc cũng thuộc hàng có tên tuổi, Trung tâm bổ túc trẻ em thật sự không sánh bằng.
Hoặc là nói, sự tồn tại của Trung tâm bổ túc trẻ em chỉ có sự hấp dẫn với người được chỉ định đặc biệt, người tài trong ngành như Tạ Mạc Lâm, chắc sẽ không có hứng mới đúng.
Tạ Mạc Lâm buông cookie trong tay xuống, cúi đầu suy tư, dường như đang suy nghĩ nên giải thích thế nào: “Đơn giản mà nói thì là vì không thấy được hy vọng.”
Tổ chức Tạ Mạc Lâm làm việc ngày xưa dốc hết lòng về nghiên cứu tâm sinh lý, nhưng không biết là cách nghiên cứu không đúng, hay là phương hướng không đúng, luôn không thu được thành quả khiến anh ấy hài lòng.
Một trong những chủ đề anh ấy từng nghiên cứu qua là làm thế nào để điều tiết và loại trừ khuynh hướng tự sát của vật thí nghiệm.
Rất nhiều vật thí nghiệm tuổi vừa lớn thì dễ sinh ra khuynh hướng đó, mà một khi có khuynh hướng này, đa số không đến nửa năm thì họ sẽ chết đi.
Ngón tay Tạ Mạc Lâm nhẹ vuốt đường vân trên tách trà thủy tinh, trong mắt tràn ngập sự bế tắc: “Có vật thí nghiệm thích ăn, chúng tôi tận sức có thể hài lòng mọi yêu cầu của họ, hằng ngày cung cấp thức ăn theo sở thích của họ. Có vật thí nghiệm muốn bạn bè, chúng tôi tổ chức tiệc rượu, cung cấp cho họ cơ hội và môi trường xã giao. Có vật thí nghiệm thể hiện không muốn làm vật thí nghiệm nữa, chúng tôi sắp xếp họ rời khỏi viện nghiên cứu, nhưng thường phát tiền lương bảo đảm cuộc đời sau này của họ không cần sầu lo. Nhưng không lâu sau, vẫn sẽ truyền đến tin xấu. Dù chúng tôi nghĩ cách gì đi nữa, cũng không thể cứu vớt những vật thí nghiệm kia.”
Tạ Mạc Lâm ban đầu khó chịu được rồi cũng dần quen, tê dại thờ ơ, đến nửa năm cuối, lần nữa cảm thấy khó mà chịu đựng.
Một hôm nọ, Tạ Mạc Lâm cảm nhận được không khí trong viện nghiên cứu bức bối đến nghẹt thở khiến sống lưng anh ấy lạnh toát, thật giống môi trường không thể trốn đi, người xảy ra chuyện chính là anh ấy.
Ngày đầu tiên Tạ Mạc Lâm nhận ra trạng thái của mình không đúng thì viết đơn từ chức, lằng nhằng qua khoảng gần một tuần mới nghỉ việc thành công.
“Sau khi từ chức, tôi về thẳng thành phố Tam Hoa, làm ổ trong nhà bế quan không ra ngoài. Chỉ thấy cuộc đời là một vùng đầy sương mù. Dù đã rời khỏi viện nghiên cứu, tôi vẫn thường xuyên nhớ về công việc trước kia, tôi nghĩ không ra tại sao không tìm được cách giải cứu họ.” Tạ Mạc Lâm giờ đây vẫn bị vấn đề này vây khốn: “Hôm học trưởng gọi đến, tôi tra tìm tài liệu của Trung tâm bổ túc trẻ em trên mạng, kết quả có thật, thậm chí còn có đoạn phim người tự tử được bà chủ thuyết phục thành công.”
Chuyện sau đó mọi người đều đã biết rồi, Tạ Mạc Lâm thành công vào làm việc ở Trung tâm bổ túc.
Bạch Di nghiêng đầu nhìn Lộ Dao: “Bà chủ thấy là nguyên nhân gì?”
Tạ Mạc Lâm nhướng mày, lẽ nào họ biết?
Lộ Dao cau mày: “Tình trạng mỗi người khác nhau, không tìm hiểu sâu vào không thể phán đoán. Nhưng hiện tượng phổ biến như vậy, chắc chắn có một nguyên nhân chung hiện rõ. Lý do con người là con người, không giống với động vật bình thường, là vì con người có ý thức, có tình cảm. Khi đã giải quyết được nguy cơ sinh tồn, con người sẽ tự nhiên có thêm nhu cầu cao hơn.”
Bạch Di gật đầu: “Nhu cầu này chắc chắn là lắng động trong thời gian dài, đã có hình tượng cụ thể. Nói theo lẽ thường, bước tiếp theo của người bình thường sẽ suy nghĩ làm sao để thỏa mãn nhu cầu này. Gặp trắc trở thì điều chỉnh hành vi, thử lại lần nữa, mãi đến khi đạt được trạng thái bản thân có thể chấp nhận.”
Tạ Mạc Lâm rơi vào im lặng, sau đó lại nói: “Chẳng lẽ cách làm của chúng tôi không phải thế này sao?”
Họ còn định tiếp tục thảo luận vấn đề này thì Đỗ Thu Linh lần theo lối đi chật hẹp đi vào: “Thật náo nhiệt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận