Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 687: Duyên phận 3

Duyên phận 3
Lộ Dao mua đồ ăn vặt ở thành phố Dạ Quang cho Lệ Lệ để đưa chúng cho đám hải cẩu voi phương Nam đang nghỉ ngơi.
Đám hải cẩu này biết rằng buổi trưa Lệ Lệ phải ra ngoài nên cứ chít chít ô ô làm nũng thật lâu, nếu quay về mà không đem theo chút đồ ăn vặt sẽ rất cáu kỉnh.
Bọn chúng vẫn chưa hề biết rằng lượng cơm ngày mai sẽ bị giảm đi, một con rồi lại một con béo ú nằm kề bên nhau ôm lấy đống đồ ăn vặt được phát cho, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Harold về tiệm nail trước, Lộ Dao cũng chuẩn bị nghỉ ngơi.
Sau vài giờ nữa, rạp chiếu phim bên kia cũng vừa mở cửa.
-
Ngày hôm đó, Phó Trì đến sớm hơn mọi người, lúc anh ta đến, rạp chiếu phim vẫn chưa mở cửa.
Lộ Dao bước từ trong tiệm nail ra, nhìn thấy anh ta đứng ở trước cửa hàng đồ ăn nhanh thì mới nhớ đã đến lúc Kỳ Sâm đưa ra câu trả lời thuyết phục rồi.
Bây giờ là đêm khuya, thế nhưng cửa hàng đồ ăn nhanh vẫn còn đang mở cửa.
Lộ Dao cảm thấy nếu không giải quyết chuyện này thì sợ rằng cả ngày hôm nay Phó Trì sẽ chẳng có tinh thần để đi làm mất.
Cô bước qua đẩy cửa của cửa hàng đồ ăn nhanh ra, chuẩn bị bước vào xem.
Phó Trì gọi cô lại: "Bà chủ, tôi không thể vào với cô được sao?"
Lộ Dao không quay đầu lại: "Không thể. Chẳng lẽ trong lòng anh không đoán ra được sao? Vì sao mà Kỳ Sâm có thể ở lại đây."
Gió đêm thổi qua, những suy tư rối bời của Phó Trì bỗng ngưng đọng.
Trong cửa hàng đồ ăn nhanh vẫn náo nhiệt ồn ào. Bên trong, bên ngoài cửa hàng đều có khách, đồ nướng đã trở thành một hoạt động không thể thiếu mỗi ngày của bọn họ.
Kỳ Sâm cũng góp sức giúp đỡ, nhìn Lộ Dao đến cũng đã đoán được mục đích của cô.
Lộ Dao bước đến, nói thẳng: "Anh ta đang ở bên ngoài."
Vẻ mặt Kỳ Sâm nặng nề không trả lời.
Lộ Dao nhìn hắn ta trong chốc lát: "Mọi thứ đều tùy anh. Nếu không muốn gặp anh ta thì tôi từ chối đấy."
Người sống gặp người chết vốn là chuyện không thể xảy ra.
Đã nhiều ngày qua Kỳ Sâm luôn suy nghĩ, vì sao Phó Trì lại là người phát hiện ra hắn ta.
Thế nhưng chỗ nào đấy thầm kín trong lòng lại âm thầm nhẹ nhõm.
Nếu không phải Phó Trì, chỉ sợ là hắn ta sẽ càng rối rắm thêm thôi, hay là đi gặp nhỉ.
Kỳ Sâm hít sâu một hơi, nói: "Tôi đồng ý gặp anh ta. Nhưng tôi không muốn bước qua cửa."
Lộ Dao gật đầu: "Được. Anh đến khu vui chơi tìm bảo vệ đi. Bọn họ sẽ biết phải đưa anh đến đâu, chốc nữa tôi sẽ dẫn anh ta đến."
Kỳ Sâm khi nghĩ đến khu vui chơi thì vẫn cảm thấy hơi hoảng sợ.
Lộ Dao phát hiện ra được nên cười hỏi: "Nếu không thì để tôi đưa anh đi nhé?"
Tôn nghiêm của người trưởng thành không cho phép Kỳ Sâm cúi đầu, thế nên khuôn mặt hắn ta trở nên gắng gượng: "Không cần đâu, cảm ơn lòng tốt của cô."
Thấy hắn ta bước ra khỏi cửa hàng, Lộ Dao gọi Tiểu Gia đến để cậu đi một chuyến.
Khu vui chơi nằm ngay bên cạnh cửa hàng đồ ăn nhanh, thế nhưng Kỳ Sâm đã vào Vùng đất của những giấc mơ hơn nửa năm rồi lại chưa từng đến đó bao giờ.
Bóng ma tâm lý đối với những thứ này rất khó để biến mất.
Kỳ Sâm bước từng bước đến khu vui chơi, cảm thấy hơi hối hận vì đã từ chối lòng tốt của Lộ Dao.
"A Sâm, đợi tôi một chút." Tiểu Gia đuổi theo ở phía sau, trong tay cầm một hộp đồ ăn ba tầng lớn: "Bà chủ muốn tôi đưa đồ ăn khuya đến cho bảo vệ trưởng, đi cùng nhau nha."
Sắc mặt của Kỳ Sâm ngơ ngác: "Sao lại đột nhiên muốn đưa đồ cho bảo vệ trưởng vậy?"
Chẳng lẽ bà chủ lại có tâm tư như thế với bảo vệ trưởng.
Tiểu Gia trừng mắt thật to, quay sang: "Chẳng phải là anh có việc muốn đến khu vui chơi à. Đừng thấy rằng bà chủ có quan hệ tốt đẹp với khu vui chơi, thật ra cô ấy luôn chú ý đến những điều nhỏ nhặt. Cho dù là cửa hàng đồ ăn nhanh hay là chúng ta bị bên kia để mắt đến thì bà chủ luôn lén lút đáp lễ lại."
Kỳ Sâm ngẩn ra.
Tiểu Gia nhíu mày: "Tôi nói anh này. Anh vào Vùng đất của những giấc mơ lâu thế rồi mà chẳng lẽ vẫn chưa phát hiện ra bản thân bị để mắt sao?"
Kỳ Sâm ngẩng phắt đầu.
Quả thật hắn ta chưa bao giờ phát hiện ra.
Tiểu Gia tiếp tục nói: "Tôi biết anh từng là người sống ở bên kia, cũng từng là người khiêu chiến ở khu vui chơi nên có lẽ sẽ có bóng ma với chỗ đấy. Nhưng mà vận số của anh cũng tốt lắm, vừa mới được sinh ra ở bên này là đã gặp được bà chủ. Tôi không biết dạo gần đây anh đang buồn rầu vì chuyện gì. Có rất nhiều người ở lại Vùng đất của những giấc mơ đến mấy trăm năm, mấy ngàn năm mà cuối cùng thứ nhận lại là đoạn hồn. Không tái sinh, không có kiếp sau, tựa như chưa bao giờ tồn tại. Nếu anh không gặp được bà chủ thì sợ rằng kết quả xấu nhất là làm NPC ở khu vui chơi, đến cuối cùng đoạn hồn ở viện điều dưỡng."
Sắc mặt của Kỳ Sâm trở nên nhợt nhạt.
Tiểu Gia vỗ hắn ta: "Đi thôi. Có chuyện gì thì phải giải quyết cho rõ ràng. Nếu anh thật sự không muốn ở lại Vùng đất của những giấc mơ thì dù sao cũng là đồng nghiệp, chúng tôi sẽ giúp anh... cắt đứt chấp niệm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận