Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 93: Bị té ngã trong trò chơi kinh dị có đau không? 1

Lộ Dao lại trở lại trước cánh cửa viết "lối ra", lại mở cửa tay cầm, vẫn không trở lại căn phòng nhỏ ban đầu kia.
Xuất hiện trước mặt cô là một hành lang dài tối tăm, hai bên đều là cửa.
Cô đi ra ngoài cánh cửa có số hiệu là “0" này, một đường đi về phía trước, số phòng được sắp xếp từ nhỏ đến lớn.
Đi tới số 50, bỗng nhiên số trên cửa về 0, cửa phòng mở ra, các loại hình thái NPC Ô Ương Ương tuôn ra từ bên trong.
"Tan tầm rồi, tan tầm rồi! Ngày mai nghỉ phép, tôi sẽ đến cửa hàng bán đồ ăn nhanh để xếp hàng!”
"Tôi cũng đi tôi cũng đi! Muốn ăn bánh pudding kem cà phê, nghe nói món đó vừa ngọt vừa đắng siêu ngon!”
“Mì thịt kho mì thịt kho, tôi muốn ăn ba chén!
Bỗng nhiên một NPC kinh ngạc: "!!! Chủ tiệm, sao cô lại ở đây?”
NPC chưa đi nghe được giọng nói này, cũng phát hiện Lộ Dao, bọn họ đều rất tò mò chủ cửa hàng bán đồ ăn nhanh sao lại ở chỗ này?
Đây có phải là khu vui chơi không?
Lộ Dao suy đoán.
Hay thật, hóa ra họ thường đi làm.
Lộ Dao cười một chút, chỉ vào phía sau, hàm hồ nói: "Tôi vừa đi ra từ bên trong.”
Các NPC đã rất sốc: "Cô đã đi vào trò chơi? Cô đi ra từ cánh cửa nào?”
Lộ Dao không hiểu vì sao bọn họ lại kích động như vậy, nhớ lại một chút, nói: "Cửa trong cùng, biển số là số 0.”
Nhóm NPC vừa nghe đều vây quanh, thật cẩn thận kéo đường lên trên kiểm tra.
"Chúa ơi, sao cô có thể vào đó chứ? Có bị thương tích gì hay không?”
"Cánh cửa kia là đáng sợ nhất, có bị dọa hay không?"
"Ai ya, da tay bị rách, ai làm vậy? Check camera và trừ tiền lương của người đó! Có đau không?”
Lộ Dao: ... Tay chắc là bị Triệu Vũ Tình đẩy ngã ma sát xuống đất ở quảng trường.
Những NPC này không biết bộ dáng lúc này của bọn họ đáng sợ cỡ nào, có người có con ngươi đặt trên mặt, nối liền gân thịt màu hồng nhạt, có cái miệng nứt ra sau tai, lúc nói chuyện ba đầu lưỡi trong miệng lắc qua lắc lại, còn có người chống hai khuôn mặt trước sau hỏi han với Lộ Dao.
Nếu như không phải Lộ Dao có chút kiến thức, không bị dọa ở trong trò chơi cho đến ngất thì cũng bị đám tiểu quái vật này dọa đến chết.
Hơn nữa... Dường như những người này đều biết chuyện cô là người sống...
Tâm trạng của Lộ Dao rất phức tạp, mọi người đều biết, các nhân viên cửa hàng chắc chắn đã sớm biết, mà vẫn còn diễn trò làm “bậc thầy ảo thuật” với cô.
Trong đám người, một trái cà tím màu tím đậm cố sức chen ra, nhìn thấy con đường bị các NPC vây quanh ở giữa, vô cùng kinh ngạc: "Chủ tiệm? Sao cô lại ở đây? Đừng vây quanh cô ấy, đừng bắt nạt cô ấy!”
Nhóm NPC giơ tay lên tản ra, tỏ vẻ mình không bắt nạt Lộ Dao.
Lộ Dao: "... Tiểu Gia?”
Cà tím đến gần, dần dần biến về hình dạng của Tiểu Gia.
(*) 茄 trong 小茄 (Tiểu Gia) có nghĩa là cà trong cà tím.
Tất cả tờ tiền cậu nhét vào trong ngực đều nằm rải rác trên mặt đất, Tiểu Gia không có tâm trạng đi nhặt, ngồi xổm trước mặt Lộ Dao: "Chủ tiệm, cô không sao chứ?”
Lộ Dao nhặt một tờ tiền rơi xuống trong tay lên, nhớ tới một xếp tiền kia ở trên kệ hàng trong cửa hàng.
Cô cũng không tin lời Kỳ Sâm, cho nên vẫn không dùng số tiền đó, thì ra là đều từ nơi này tới.
Tiểu Gia không thèm để ý đống tiền rơi trên mặt đất, nâng Lộ Dao lên, muốn đưa cô về cửa hàng.
Lộ Dao giữ chặt cậu, cúi người nhặt tiền giấy trên mặt đất.
Tiểu Gia có hơi khó hiểu: "Đừng nhặt lên, cô cũng không cần mà, trước tiên chúng ta trở về cửa hàng."
Họ thu thập tiền mỗi ngày sau giờ làm việc, ngoại trừ một số bản sao cấp thấp, rất ít người khiêu chiến mang tiền vào.
Hơn nữa có thể mang tiền giấy từ trong trò chơi ra chỉ có mệnh giá một trăm đồng, thu thập một xấp nhỏ như vậy cũng phải trải qua nhiều phó bản.
Nhưng tiền bọn họ đưa về cửa hàng bán đồ ăn nhanh, Lộ Dao chưa bao giờ dùng, vẫn đặt cùng với chỗ nguyên liệu nấu ăn kia.
Trong lòng của Tiểu Gia thật sự là có chút tủi tủi.
Lộ Dao thu dọn những tờ nhân dân tệ nằm rải rác trên mặt đất, sờ đầu Tiểu Gia: "Ai nói tôi không cần? Tất cả những cái này sau này được sử dụng để mua đồ ăn vặt cho cậu.”
Tiểu Gia ngẩng đầu lên: "Thật sao?”
Lộ Dao: "Ừm. Sắp đến mùa hè, đến lúc đó mua kem ly, mua trà sữa còn phải mua dưa hấu.”
Bọn họ gặp bảo vệ trưởng ở cửa khu vui chơi, Lộ Dao buông Tiểu Gia ra, đi tới trước mặt Bạch Giản, tháo nhẫn xuống đưa cho ông ta: "Tôi đã gặp được Ma Thần đại nhân, cám ơn ông.”
Bạch Giản đè nén sự kích động, thật ra ông ta chỉ muốn thăm dò một chút, cũng không xác định được Lộ Dao chắc chắn có thể gặp được Ma Thần đại nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận