Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 861: Chuyện cũ 3

Chuyện cũ 3
Cơ Chỉ Tâm không tránh Lộ Dao, nói thẳng các thành viên của nhà họ Cơ đã đến Dao Quang, ngay cả mẹ cậu ta cũng đến.
Cơ Phi Mệnh nghiêm túc đứng dậy. Hai người nhìn Lộ Dao mang theo ba con mèo mập mũm mĩm đi vào tiệm nail. Sau đó mới xoay người rời đi.
-
Khi Cơ Phi Mệnh và Cơ Chỉ Tâm trở về nơi ở của họ, Cơ Phi Dung và một số tiểu bối đang ngồi trong phòng khách ở tầng dưới.
Những người còn lại của dòng chính đã phân tán đến những nơi khác nhau với ý đồ ngăn chặn người trẻ.
Khi nhìn thấy Cơ Phi Mệnh và Cơ Chỉ Tâm, ba người Cơ Chỉ Hương, Cơ Chỉ Nhạc và Cơ Chỉ Thanh lập tức đứng dậy.
Ban đầu, Cơ Phi Thần che giấu tin tức rất kĩ càng, chỉ vì Cơ Chỉ Huân cãi nhau trong nhóm rồi lỡ lời tiết lộ sự thật. Những người trẻ này tình cờ ở Thiên Cơ nên cũng theo tới.
Bởi vì người trẻ biến mất cần người đi tìm, Cơ Phi Thần đã chọn một nhóm người từ dòng chính trong gia tộc.
Kết quả là khi đến thành phố Dao Quang, Cơ Phi Thần chỉ sử dụng những người đã theo hắn ta đến núi Thiên Môn, còn ba tiểu bối nhà họ Cơ bị bỏ lại trong biệt thự.
Cơ Phi Dung đến đây chỉ là vì đi nhờ, cũng chỉ muốn đến gặp Cơ Chỉ Tâm.
Bà không quan tâm đến việc Thần Minh đó là người trẻ, thay vì dựa vào sự bảo vệ của Thần Minh đang bị treo cổ, bà tin tưởng vào bản thân mình hơn.
Nhưng lúc này nhìn Cơ Chỉ Tâm như thường ngày đi về phía mình, trong lòng bà cảm thấy vô cùng phức tạp.
Cho đến bây giờ bà vẫn chưa giải thích được chân của Chỉ Tâm tốt lên như thế nào.
Cơ Phi Dung nghĩ, lần này bà phải đi gặp bà chủ hiện tại của Cơ Chỉ Tâm.
“Mẹ, mẹ ăn tối chưa?” Cơ Chỉ Tâm hỏi.
Cơ Phi Dung lắc đầu: “Mẹ chờ con.”
Vẻ mặt Cơ Phi Mệnh mệt mỏi, trực tiếp đi lên lầu: “Mấy người ăn đi, cơm của tôi mang lên lầu.”
Mấy người Cơ Chỉ Hương ở sau lưng nháy mắt, tính chú Mệnh vẫn kiêu ngạo như vậy.
Cơ Chỉ Tâm giải thích một câu, nói vì chú Mệnh đi làm mệt.
Cơ Chỉ Hương tận dụng cơ hội hỏi tình hình công việc của họ, nói được vài lời đã mấy đi mày lại, nghĩ rằng không ai để ý.
Cơ Chỉ Tâm nhìn mà khó chịu, ăn cơm xong cũng đi lên lầu.
Buổi tối, Cơ Phi Dung gõ cửa phòng Cơ Chỉ Tâm, nói bà muốn gặp Lộ Dao.
Cơ Chỉ Tâm do dự.
Theo ý của chú Mệnh, người trẻ hiện đang tìm Lộ Dao. Bây giờ không phải là thời điểm tốt để cậu ta đưa mẹ mình đến gặp chủ tiệm.
Nhìn vẻ mặt của cậu ta, Cơ Phi Dung nghi ngờ nói: “Không tiện sao?”
Cơ Chỉ Tâm hỏi chú Mệnh, rồi nhắn tin riêng cho Lộ Dao, nhận được sự đồng ý mới gật đầu.
Ngày hôm sau, Cơ Phi Mệnh và Cơ Chỉ Tâm dậy từ sáng sớm, dưới lầu yên tĩnh.
Hình như tối qua không có ai về, bọn nhỏ cũng chưa tỉnh.
Nhìn thấy Cơ Phi Dung trong bếp, Cơ Chỉ Tâm kinh ngạc: “Mẹ, mẹ dậy sớm như vậy làm gì?”
Cơ Phi Dung đang làm đồ ăn sáng, trên bếp còn có cháo nóng đang sôi sùng sục, nghe vậy nhỏ giọng nói: “Mẹ nghĩ con bận rộn công việc, chắc là không chú ý ăn cơm. Dù sao mẹ cũng đi ra ngoài cùng con nên thuận tiện làm bữa sáng.”
Trong nhà còn có một mình bà, nhưng mấy năm nay vì đôi chân mà tính tình Cơ Chỉ Tâm không tốt nên không muốn người khác chăm sóc mình. Lúc đó Cơ Phi Dung luôn đã chăm sóc cậu ta.
Kỹ năng nấu ăn của bà cũng được rèn luyện vào thời điểm đó.
Cơ Chỉ Tâm vốn định đưa Cơ Phi Dung đến cửa hàng Lông Xù ăn sáng, nhưng bây giờ thật khó nói.
Đã lâu cậu ta không ăn cơm mẹ nấu, ngửi thấy mùi thơm quen thuộc liền thấy đói bụng.
Cơ Chỉ Tâm ngồi xuống, lại mời Cơ Phi Mệnh.
Ba người ngồi trong phòng ăn, trước mặt mỗi người đặt một bát cháo, hai món ăn kèm và bánh bao.
Sau khi ăn xong bữa sáng, bát đĩa được để vào máy rửa bát, ba người nối đuôi nhau ra ngoài.
Tiếng đóng cửa từ lối vào truyền đến, Cơ Chỉ Hương, Cơ Chỉ Nhạc, Cơ Chỉ Thanh chạy xuống cầu thang, nhanh chóng đi giày vào rồi đuổi theo họ ra ngoài.
Cơ Chỉ Thanh lái xe, Cơ Chỉ Hương ngồi ở ghế phụ.
Cơ Chỉ Nhạc ngồi ở ghế sau, hai tay ôm đệm ghế, nhìn chằm chằm đèn hậu của Cơ Chỉ Tâm trước mặt: “Đuổi theo như vậy có được không? Anh Chỉ Tâm không muốn tiết lộ chỗ anh ấy làm việc, chắc chắn là do không làm được. Ở nhà chờ tin tức của người trẻ cũng tốt, sáng sớm trời lạnh như vậy.”
Cơ Chỉ Hương cao hứng: “Nếu người trẻ có bất kỳ tin tức nào thì cũng không đến lượt chúng ta. Không bằng đi xem trong khoảng thời gian này anh Chỉ Tâm và chú Mệnh đang làm gì. Ngày hôm qua chú Thần cũng nói về chú Mệnh, không biết gần đây chú ấy làm cái gì. Nếu chúng ta nghe được tin tức hữu ích, có thể nói cho chú Phi Thần.”
Khi cô ta nói, đôi mắt nhỏ cũng trở nên sống động.
Ba chiếc xe lần lượt rời khỏi nội thành, dần dần lái về phía ngoại thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận