Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 391: Đặc biệt, tháo chuông 1

Thành phố Dao Quang đã vào giữa hè, thời tiết sáng sớm rất đẹp.
Bầu trời xanh ngắt không mây, mặt trời đã lên cao.
Mèo thích những nơi ấm áp, bốn con mèo đang nằm phơi nắng trên mảnh đất bằng phẳng trước cửa hàng Lông Xù.
Trong đó Nhị Tâm là mập mạp nhất, giống như một chiếc “bánh mèo” làm từ nguyên liệu rắn, thịt chảy đầy trên mặt đất.
Có lẽ là vì đói bụng rồi, nhìn thấy Lộ Dao, nữ hoàng Nhị Tâm lập tức đứng lên, đi vòng quanh cọ ống quần của cô làm nũng: “Meo…”
Trong số mèo hậu vệ có một con mèo đen, đôi mắt to tròn, vừa gầy vừa dữ, thấy Lộ Dao tới gần là bắt đầu khò khè.
Con mèo này khá đẹp rất hoạt bát, điều kỳ lạ là cả người nó màu đen nhưng hai chân trước lại như đang đeo vớ trắng đó là kiểu vớ như một chiếc thuyền.
Thật đặc biệt.
Lô Dao nhìn một cái đã chìm đắm, trong đầu đã nghĩ cho nó một cái tên, gọi là “Vớ Trắng”.
Nằm bên cạnh con mèo đen là một con mèo rất dễ thương, trên lưng có hoa văn màu đen và xám nhạt, gương mặt khá nhỏ, lỗ tai rộng và to.
Con mèo này nhìn khá nhỏ cũng không hung dữ, nhìn thấy Lộ Dao thì lăn một vòng tại chỗ, vươn móng vuốt thử lay lay cô, tiếng kêu còn mềm mại hơn cả Nhị Tâm.
Con mèo này thông minh quá, gọi là “Trà Trà” đi.
Con mèo thứ ba có hai cái lỗ tai màu đen, một nửa mặt bên dưới đến giữa mũi là màu trắng, phần lưng có hoa văn màu đen, bụng màu trắng, cái đuôi màu đen vừa dài vừa rối.
Tròng mắt màu xanh như nước hưng phấn nhìn ngó.
Đây là một con Tuxedo lông dài, vẻ ngoài cực kỳ oai vệ.
Nhưng lông toàn thân đã bết lại, một mảng lông vốn là máu trắng đã ngả vàng, trông rất nhếch nhác.
Lộ Dao cầm đồ hộp, chén ăn và nước từ tiệm nail tới đây, Vớ Trắng và Trà Trà nhanh chóng khuất phục dưới sự mê hoặc của đồ ăn ngon, thở khò khè khò khè ăn như hai con heo nhỏ.
Chỉ có Tuxedo lông dài là vừa ăn vừa gào toáng lên, rất hung dữ và lắm mồm, trong lúc ăn chẳng để rơi vãi hạt nào.
Lộ Dao nghĩ trước nghĩ sau, đặt tên cho nó là “Quần Boxer”.
Cô đã quan sát những con mèo hoang gần đây được một thời gian, tính cách của ba con mèo này không phải là quá kém, không hung dữ đến mức không thể thuần hóa nổi, dù ít dù nhiều gì vẫn còn ‘tính mèo' ở trong người.
Nhưng mèo con chẳng có bao nhiêu tình nghĩa, ăn uống no nê xong là bỏ chạy đi mất.
Lộ Dao trộn đồ hộp với nước, múc một muỗng lớn phần còn lại cho vào chén cho mèo, đẩy vào lồng hàng không, cô tóm được Vớ Trắng đầu tiên, sau đó lại bắt được Quần Boxer.
Còn Trà Trà, cô còn chưa kịp ra tay với nó thì nó đã chui vào lồng hàng không rồi.
Buổi sáng, Cơ Phi Mệnh giao hàng xong bèn đưa ba con mèo hộ vệ đi bệnh viện thú y để làm kiểm tra toàn thân.
Trong lúc chờ kết quả kiểm tra, Cơ Phi Mệnh thật sự không thể chịu được ba con mèo nhỏ dơ dáy này nên ông ta đưa chúng đi tắm, sẵn tiện chải lông luôn.
Kết quả kiểm tra cho thấy tất cả đều khỏe mạnh, sau đó ông ta tháo “cái chuông” của đám mèo xuống, tẩy giun và ở lại bệnh viện thú y hai ngày để theo dõi.
Ba ngày sau, lúc ba con mèo hộ vệ trở về cửa hàng Lông Xù đã rực rỡ hẳn lên.
Lộ Dao đeo bảng tên mèo cho đám mèo con ở ngoài cửa, hai mắt híp lại sắp không nhìn thấy đường: “Vớ Trắng ngoan quá, được tắm rồi cứ như là một con mèo khác vậy.”
Cơ Phi Mệnh bế Vớ Trắng lên, vẻ mặt phức tạp: “Cô chờ mà xem Quần Boxer đi, đó là mới đúng là như một con mèo hoàn toàn khác.”
Sau khi đeo bảng tên, rồi đeo vòng Elizabeth hình hoa hướng dương, mèo con có thể vào trong tiệm buôn bán.
Vớ Trắng, Trà Trà đều ngoan ngoãn bước vào cửa hàng Lông Xù, vừa dè dặt vừa tò mò nhìn ngó xung quanh.
Cơ Phi Mệnh ôm Quần Boxer từ trong lồng hàng không ra, tên nhóc này đã từ một nam trung niên luộm thuộm biến thành một con mèo có nhan sắc cấp idol.
Bộ lông vừa trắng vừa bồng bềnh, sờ vào rất mềm mại thơm tho, kết hợp với biểu cảm chảnh chọe lập tức thu được tình cảm nồng nhiệt của loài người.
Lộ Dao đeo bảng tên mèo và vòng Elizabeth cho Quần Boxer rồi bế nó vào lòng, nhìn thấy mấy vết đỏ trên mu bàn tay của Cơ Phi Mệnh, ngạc nhiên hỏi: “Sao bị trầy vậy?”
Cơ Phi Mệnh cười chua xót, chọt chọt cái mũi của Quần Boxer: “Thằng nhóc này làm đó. Hình như chúng nó nhớ tôi là người đưa chúng tới bệnh viện, lại tháo “chuông” của chúng xuống nên đã ghi hận. Thằng nhóc này dữ lắm.”
Lộ Dao: “Mau đi tiêm vắc-xin phòng bệnh đi, chi phí sẽ do cửa hàng chịu trách nhiệm.”
Cơ Phi Mệnh: “Đã tiêm rồi.”
Lúc bị cào xước da, ông ta đã tới bệnh viện tiêm vắc-xin phòng dại trước rồi mới tới bệnh viện thú y để nhận mèo.”
Lộ Dao: “Vất vả rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận