Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 342: Bông hoa trên tai cậu ta là bản thể 2

Lúc bước ra khỏi khu phía Đông, lâu lạu gặp được một hai đội tuần tra nhỏ, sau khi đi nửa ngày thì cũng không gặp thấy nữa.
Không chỉ người, đến cả thú biến dị và thực vật biến dị cũng giống như đã biến mất tăm.
Diêu Y Y cảm thấy không đúng, mưa càng lúc càng nhiều càng to, rơi trên chiếc dù, tạo ra âm thanh lộp bộp rất to.
Trên đường đầy những vũng nước, đã không nhìn thấy đường nữa.
Cô dừng lại, đề nghị nói: “Mưa quá to rồi, chúng ta đi tìm chỗ trú mưa trước.”
Mấy người khác không có ý kiến gì, bọn họ tìm đến một hòn đá khổng lồ đề trú mưa, dẫm lên vũng bùn lầy dần dần đi qua đó.
Đám người tránh dưới ngọn đá, đợi mưa nhỏ lại.
Diêu Y Y nhìn màn mưa, trong lòng cứ cảm thấy không yên.
Đột nhiên, Vệ Tuyền lên tiếng: “Có người đến kìa.”
Trong màn mưa không xa, có hai bóng người mơ hồ xuất hiện.
Đội nhỏ năm người lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác.
Mưa quá to, không thể nhìn rõ người trong màn mưa.
Chỉ thấy dường như là hai người đỡ nhau, bước đi rất chậm.
Một lúc sau, một người bị bỏ lại trong cơn mưa, người còn lại bước đến nơi đội tìm kiếm đang trú mưa.
Trong mắt Diêu Y Y tràn đầy tia cảnh giác, nhìn người đang càng lúc tiến gần.
Tốc độ và bước đi của người đi một mình trong màn mưa kia vô cùng kỳ lạ, giống như chớp mắt đã đến phía trước.
“Chào mọi người, tôi là Tuyết Ca. Xin hỏi có phải mọi người đến từ phía Đông không?”
Thiếu niên đứng trong làn mưa, đầu tóc và quần áo đều bị ướt sạch, mái tóc đen giống như rong tảo, dính hết lên mặt.
Rõ ràng là trạng thái rất hung dữ, nhưng khuôn mặt của cậu ta quá đỗi tinh xảo, khí chất cũng vô cùng đặc biệt, khiến người trước mặt sáng mắt.
Trên tai thiếu niên còn đeo một đôi bông tai bằng hoa mới, sắc tím hoa lệ của hoa đung đưa trong cơn mưa không ngừng trút xuống, lung lắc không thôi.
Mắt Diêu Y Y khẽ động đậy, thả lỏng cảnh giác hơn vừa rồi: “Ừ. Hai người là từ phía Tây đến sao?”
Tuyết Ca gật đầu, nhìn blind box sâu bên trong đặt dưới ngọn đá, chỉ vào hỏi: “Tôi đang tìm chỗ của mấy hộp kiểu đó. Mọi người có được những hộp này từ đâu?”
Diêu Y Y: “Chúng tôi đến một tiệm phía Đông để đổi. Đi thẳng về phía Đông, tìm đến quảng trường cổ tích là có thể thấy được tiệm đó.
“Cảm ơn nhiều.” Tuyết Ca có được rất nhiều thông tin mình muốn, quay người về phía bạn đồng hành, bước hai bước thì quay đầu, có ý tốt khó có được nói: “Đừng đi về phía Tây nữa, đã không còn ai nữa rồi.”
Sắc mặt Diêu Y Y thay đổi: “Đợi chút, thế là có ý gì?”
Tuyết Ca: “Căn cứ phía Tây đã bị thú biến dị chiếm lĩnh, trở thành hang ổ của bọn chúng. Không lâu nữa, bọn chúng sẽ chiếm lĩnh sang phía Đông, tiếp tục săn bắt nhân loại.”
Săn bắt nhân loại?
Sắc mặt đội nhỏ năm người lập tức trở nên khó coi.
Tuyết Ca không nói nhiều nữa, quay lại trong màn mưa, đỡ người bạn đồng hành mềm nhũn trên mặt đất, quay người đi về phía Bắc.
“Đội trưởng, chúng ta phải làm sao?” Vệ Tuyền hỏi: “Có về căn cứ nữa không?”
Lý Hân chau mày: “Anh ta nói mà cũng tin ư? Chúng ta không dễ gì mới mang được nhiều vật tư thế này quay về, ít nhất cũng phải về căn cứ nhìn một cái.”
“Nhưng nếu như điều anh ta nói là thật...”
Tập kích nhiều căn cứ, còn săn bắt nhân loại, đây nhất định là do một loài thú biến dị cao cấp chỉ huy.
Nếu như bọn họ quay về, thì không khác là tự dâng lên mồm là mấy.
Biểu cảm Diêu Y Y nghiêm túc, người vừa nãy cho cô ấy một cảm giác vô cùng không tốt.
Trên tai cậu ta đeo đôi bông tai ấy, giống như là hoa tươi, nhưng bị mưa bão xối xả không bị biến dạng cũng không bị hư tổn.
Không biết vì sao cô ấy lại chú ý điểm này, nhưng cứ cảm thấy rất kỳ lạ.
Câu nói cuối cùng của cậu ta cũng đã chứng thực dự cảm không tốt trong lòng cô ấy.
Căn cứ của bọn họ rất nhỏ, không nhiều người, còn có rất nhiều người già ốm yếu.
Nhưng cũng vì thế, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, khó khăn chống đỡ cùng vượt qua từng đợt vô thường.
Đợt lạnh này, nếu như không phải có một chị gái trong căn cứ quan tâm chăm sóc, Diêu Y Y cũng không thể chống đỡ nổi.
Cô ấy cúi đầu nhìn blind box dưới đất, quả quyết nói: “Quay về xem một lần.”
-
Đợt lạnh kết thúc ngày thứ tư, một vòng vô thường mới, trận lũ lụt bắt đầu.
Đợt lũ lụt to dần lúc nửa đêm, Lộ Dao không có ở trong tiệm.
Ma pháp của hệ thống danh sách đen tự động khởi động hệ thống phòng ngự, màn trong suốt hình cầu bao phủ cửa hàng Blind Box, ngăn lớp nước bên ngoài.
Sáng sớm Lộ Dao đến tiệm, phát hiện có một đường lớn kéo dài trên vũng bùn từ quảng trường cổ tích ra đến bên ngoài.
Xa xa tầm mắt là một vũng bùn.
Vệ Huyên và Niếp Vũ chuyển mọi thứ trong nhà ngay trong đêm, ở trong tầng ba của cửa hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận