Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 133: Độ “rồng” siêu nhiều 4

Vảy và móng vuốt đã nói rõ thân phận của bọn họ, sắc mặt đám cướp thay đổi, biết rõ là phải chạy nhanh đi, nhưng lại phát hiện tay chân nhũn ra, không nghe đại não chỉ huy.
Mấy bé rồng nhỏ đã nổi đầy vảy trên mặt, hơi thở của rồng cũng bắt đầu xuất hiện.
Ti Kim không thèm ngẩng đầu nói một câu: “Đừng làm sập tiệm.”
...
Chập tối, ở một ngọn húi hoang bên cạnh đồng hoang Montenegro, mười mấy người đàn ông quay lưng lại, cả người run rẩy hoảng sợ không dám phát ra tiếng.
Bốn cự long đầu to như ngọn núi vây bọn họ vào giữa, khẽ đung đưa cái đuôi, đẩy động ngọn núi.
Bé rồng vàng nhìn tên cầm đầu: “Chính là hắn ta nói muốn cướp châu báu của chúng ta.”
Bé rồng lục gật đầu: “Hắn ta còn dọa bà chủ.”
Bé rồng xanh bổ sung: “Hắn còn cười nhạo Gaga.”
Gaga là bé rồng đỏ đang làm móng lúc đó.
Cuối cùng, bé rồng tím ghét bỏ nói: “Tôi không muốn ăn thịt người, vứt vào trong đầm lầy độc đi.”
Đám cướp đã bị dọa đến ngốc.
Cửa tiệm kia đáng sợ quá đi mất, lẽ nào đám kia đều là rồng sao?
-
Tiệm nail, Lộ Dao đã làm móng cho Gaga xong, bé rồng hẹn lịch cuối cùng vừa dẫn đám cướp đi, cô chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Liên tục làm ba bộ móng bảo thạch, nếu không phải cô có kinh nghiệm phong phú, sớm đã mệt ngất đi.
Lộ Dao bước đến sofa, giơ chân đạp Harold để hắn ngồi đàng hoàng, cô cũng muốn ngồi xuống.
Harold không tình nguyện nhích nhích chừa ra một tí chỗ, Lộ Dao ngồi xuống, dựa đầu ra sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đột nhiên, có một âm thanh vang rền ngoài cửa, Lộ Dao khẽ nhíu mày.
Harold đặt cuốn sách xuống, mở cửa tiệm ra.
Năm sáu người đàn ông cầm dao, người cầm đầu cả mặt đầy râu, vẫn còn trong cơn say men rượu, giơ tay chuẩn bị đẩy cửa vào.
Cả mặt Harold phiền bực: “Còn chưa xong nữa hả?”
Nói rồi cầm lấy ông chú râu ria ném vào trong không trung một vòng, ném thẳng vào góc đường đối diện.
Ông chú mềm nhũn đáp xuống đất, cả người đầy máu me.
Năm người đàn ông còn lại nhìn thấy một màn này vô cùng sợ hãi, lập tức tỉnh rượu, người cũng tỉnh luôn, muốn làm gì cũng quên hết sạch.
Hơi thở thuộc về rồng của Harold lộ ra ngoài, sắc mặt thâm trầm: “Cút!”
Sau ngày hôm đó, trong thị trấn Lục Thạch Bảo không có ai dám động đậy gì đến tiệm nail.
Trong thị trấn bắt đầu lưu truyền tin tức chủ quán nuôi dưỡng đám rồng đáng sợ, còn nói chủ quán cũng là rồng.
Lộ Dao: ... Sao cũng được.
-
Lê Tu, Elvy và Phi Sa lên đường ngay trong đêm, cuối cùng cũng thành phố Eunorton quay về thị trấn Lục Thạch Bảo.
Vừa mới đến thị trấn, Lê Tu và Elvy phát hiện trong trấn có rất nhiều tin đồn mới, mọi người đều đang thảo luận vấn đề chủ tiệm nail có phải là rồng hay không.
Phi Sa chau mày, nhìn Lê Tu: “Chủ quán là rồng à?”
Tinh linh và Long tộc đều là những sinh vật có cái tôi rất cao, chỉ là tinh linh chuyên chú vào nội tâm yên bình tự do, không màng thế sự.
Mà bởi vì Long tộc cường đại, hành sự tùy ý, không cẩn thận là khiến thế giới đảo loạn.
Có một vài tinh linh rất ghét phong cách hành sự thô bạo của Long tộc, Phi Sa nghe nói Lộ Dao có thể là rồng, trong lòng có hơi muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Lê Tu lắc đầu: “Bà chủ là người. Có thể trong trấn đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng tôi dám chắc, bà chủ chắc chắn là người.”
Phi Sa bán tín bán nghi.
Lê Tu quyết định tới thẳng tiệm nail.
Thấy chủ quán thì sẽ biết được Lộ Dao không phải là rồng.
Vốn Elvy muốn đến tiệm nail, thế là ba người cùng đi về phía trước.
Bọn họ đến tiệm nail, phát hiện ở cửa tiệm vô cùng vắng vẻ, đến mấy chỗ xung quanh cũng không có người.
Chị gái bán trái cây bên cạnh nhận ra Lê Tu, lập tức nói: “Ây da, mấy người đừng đến tiệm nail, bà chủ là rồng đó, rất đáng sợ.”
Elvy vươn tay đẩy cửa tiệm: “Tôi vào đây, mấy người có vào không?”
Lê Tu chạy lên theo: “Đợi tôi nữa.”
Phi Sa do dự một lúc, vẫn theo vào.
Trong tiệm, Lộ Dao đang làm móng cho Ti Kim, bên cạnh là một đám rồng nhỏ.
Đám rồng này không biết bị sao, đã làm xong rồi cũng không chịu rời đi.
Mấy đứa hôm qua đã làm xong, hôm nay vẫn tới theo.
Harold cũng có ở, chiếm cả cái sofa dài, còn bảo Lộ Dao tìm cho hắn mấy cuốn truyện tranh mới.
Độ “rồng” trong tiệm vượt mức, trong trấn đồn ra đủ loại tin đồn, không có khách bình thường nào dám vào tiệm, Lộ Dao đã có hơi cảm thấy đời này không còn gì nuối tiếc.
Lê Tu nhìn thấy Lộ Dao, lập tức vui mừng chào hỏi: “Bà chủ, tôi về rồi.”
Đây! Là! Khách! Bình! Thường!
Còn! Là! Khách! Đầu! Tiên!
Trong lòng Lộ Dao vui mừng, thân mật hỏi: “Trên đường thuận lợi chứ?”
Lê Tu gật đầu, kéo Phi Sa nói: “Cô xem kìa, bà chủ là người bình thường, sao có thể là rồng được?”
Phi Sa: “...”
Chủ quán đúng là người bình thường, nhưng xung quanh cô toàn là rồng mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận