Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 85: Bánh đúc và chiếc nhẫn màu đen 1

Sau khi ăn tô mì thịt bò vào buổi sáng, cả ngày Bạch Giản cứ đứng ngồi không yên.
Sợi mì dai dai trơn mềm, nước hầm xương màu đỏ đậm đà đầy bát. Ăn một miếng là thấy vừa cay vừa thơm. Thịt bò nạc mỡ vừa ăn, hầm vừa đúng lửa, chỗ có gân béo mà không ngấy, dai dai mềm mềm, miệng thơm lừng.
Cửa hàng đồ ăn nhanh mở gần khu vui chơi lâu vậy rồi mà mãi đến hôm nay ông ta mới biết đồ ăn trong đó ngon đến vậy.
Nhưng mà hết lần này đến lần khác hai bên lại đã kết thù (một phần) nên mặc dù ông ta cực kỳ muốn qua cửa hàng đồ ăn nhanh ngó một cái nhưng không thể nào hạ mình chủ động đi qua đó được.
Mì thịt bò ngon như vậy, nghe nói trong cửa hàng đó còn rất nhiều đồ ăn ngon nữa. Ông ta thường xuyên nhìn thấy ba người Bào Bào và những nhân viên khác trong khu vui chơi lén lén lút lút chạy qua cửa hàng đồ ăn nhanh mua đồ, còn thường xách theo những chiếc hộp giống cái hộp đựng mì thịt bò kia đi ra nữa. Không biết những thứ đó ngon nhường nào nhỉ.
Trên bàn làm việc của Bạch Giản bày đầy mì thịt bò dùng ảo thuật nặn ra. Mì sợi to, mì sợi tròn, tô to, bát nhỏ, thậm chí còn có cả đĩa mì trộn khô nữa... Màu sắc rất đậm đà, phong phú đủ vị, đều là thành quả ông ta ngồi nặn nguyên buổi trưa mà ra.
Tiếc rằng mì sợi này không có nhiệt độ, cắn vào miệng sẽ nổ. Vừa không có mùi thơm vừa không có vị gì cả.
Bạch Giản chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng làm việc. Nhất định phải mượn cớ tới cửa hàng đồ ăn nhanh mới được. Ông ta sắp thèm ăn phát điên lên rồi.
Bỗng nhiên ngoài cửa có mấy tiếng nói đã cố ý nhỏ giọng xuống truyền tới đây. Hồn lực của bảo vệ trưởng mạnh mẽ, ngũ giác nhạy bén hơn bảo vệ bình thường nhiều.
Ông ta nằm ngoài ra cửa dỏng tai lên lắng nghe.
"Hôm nay có ca đêm, tan làm phải tới cửa hàng đồ ăn nhanh xếp hàng ngay."
"Cửa hàng đồ ăn nhanh mới cho ra món mới đấy, còn là đồ ngọt nữa. Muốn ăn quá đi mất."
"Chuyện bao lâu rồi? Đồ ngọt gì đấy?"
"Bánh su kem và pudding cà phê. Vừa mới nhìn thấy bảo vệ Thanh lén lút ăn ở phòng làm việc kìa. Cách cánh cửa cũng có thể ngửi thấy hương vị ngọt ngào kia."
Bạch Giản: "!!!"
Bánh su kem, pudding cà phê, nghe tên đã biết ăn ngon rồi. Thế mà tên Thanh kia lại ăn một mình!
Bảo vệ trưởng không thể nhịn được nữa. Ông ta mở chốt cửa thò đầu ra, yên lặng nhìn lom lom vào ba người ở cuối hành lang.
Bào Bào, Đô Đô và Đông Đông nghe thấy tiếng vang nhỏ xíu thì xoay đầu lại, sau đó nhanh chóng cung kính chào: "Bảo vệ trưởng."
Bạch Giản đi ra ngoài, giãn mày ra, cố gắng tỏ ra mình là một người bình dị gần gũi: "Đồ ăn nhanh mà các cậu nói..."
"Xin lỗi nhiều xin lỗi nhiều, ngài bảo vệ trưởng, chúng tôi sai rồi!"
"Chúng tôi đang nói đến chuyện ca tối phải nghiêm túc lên một chút. Nhất định phải dạy dỗ những người khiêu chiến này một trận!"
"Cửa hàng đồ ăn nhanh gì chứ, khó ăn muốn chết, ai muốn xếp hàng đi ăn chứ!"
Ba người Bào Bào vừa cúi người vừa dịch sát vào bên tường, vòng qua bảo vệ trưởng, sau đó chạy thẳng xuống dưới tầng đầu cũng không quay lại: Ôi chao phải chuẩn bị làm việc rồi. Bảo vệ trưởng, chúng tôi đi trước nha."
Bạch Giản: "..."
Ông ta chỉ muốn gia nhập đoạn đối thoại, tuỳ tiện trò chuyện đôi câu về cửa hàng đồ ăn nhanh sau đó đi cùng bọn họ thôi mà...
Ngày hôm nay bảo vệ trưởng đụng vách tường khắp nơi. Chỉ cần ông ta xuất hiện trước cửa phòng làm việc của nhân viên là tiếng thảo luận nhiệt tình về cửa hàng đồ ăn nhanh của bọn họ lập tức tản ra như chim rời tổ. Không hề cho ông ta chút cơ hội mở miệng nào.
Bạch Giản cực kỳ buồn rầu. Trước kia ông ta rất hài lòng với uy nghiêm của mình, còn hôm nay thì chỉ cảm thấy tự mua dây buộc mình.
Ông ta thật sự đáng sợ đến vậy sao?
Sau khi đi loanh quanh một vòng, Bạch Giản đi tới cửa phòng làm việc của Thanh. Cửa không khoá nhưng ông ta vẫn gõ cửa một cái.
Thanh không ngẩng đầu lên: "Mời vào."
Người này đúng là chững chạc. Nếu bỏ qua chút khuyết điểm nhỏ là si mê cửa hàng đồ ăn nhanh thì Thanh có thực lực mạnh mẽ, làm việc kỹ lưỡng, đúng là một nhân tài hiếm có.
Bạch Giản đi vào, trong lòng còn hơi kháng cự, thế nhưng nghĩ đến mùi vị khiến người ta nhớ mãi của mì thịt bò, ông ta không thể không mất tự nhiên mở miệng: "Thanh, buổi tối tan làm đến cửa hàng đồ ăn nhanh không?"
Bảo vệ trưởng rất mệt mỏi, không muốn quanh co lòng vòng nữa, tránh cho người ta lại chạy mất. Thế nên vừa mở miệng ông ta đã nhằm thẳng vào mục đích luôn.
Thanh ngẩng đầu lên, không thèm che giấu sự ngạc nhiên trong mắt. Hình như anh ta sửng sốt một chút rồi mới lấy lại được tinh thần: "Không đi đâu."
"..." Bạch Giản nhấc chân ngồi xuống cái ghế đối diện anh ta: "Tại sao?"
Chẳng phải cậu thích cửa hàng kia nhất à?
Thích vậy thì ngày nào cũng phải qua đó ủng hộ đi chứ?
Hình như Thanh có hơi bối rối không biết phải làm sao, đành phải từ tốn giải thích: "Buổi chiều cửa hàng đồ ăn nhanh không mở cửa. Buổi tối không buôn bán."
Bạch Giản: "..."
Cho nên mấy đứa Bào Bào nói xong ca đêm đi xếp hàng là có ý gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận