Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 291: Trái tim của hệ thống rất đau. Lộ Dao: Sờ sờ. 3

Hệ thống đã giới hạn lại cho cô, chức năng hơi đơn điệu, Lộ Dao muốn chức năng của hệ thống phức tạp hơn nhưng cũng phải tiện lợi hơn.
Cô không giải thích suy nghĩ này với hệ thống thực hiện ước mơ, cô đến cửa hàng ăn nhanh một chuyến trước, lấy một số blind box rồi về tiệm nail.
Cô đặt bốn bộ máy tính có cấu hình mạnh nhất trên mạng về.
Tối hôm đặt đơn, hàng đã được giao đến tiệm nail.
Lộ Dao nhờ Thanh giúp lần giao dịch Hắc Ám này, đến lúc đó để tiền trong cửa hàng đồ ăn nhanh là được.
Cô dọn máy tính vào trong tiệm nail, tìm Tina lấy mười bình dược phẩm hồi phục, rồi vẽ lên cửa một ma pháp trận tránh làm phiền, tự nhốt mình trong phòng nghiên cứu.
Hệ thống đứng ngoài quan sát Lộ Dao lúc thì cầm lấy hệ thống danh sách đen, lúc thì kiểm tra hệ thống giới hạn, viết viết vẽ vẽ gì đó lên giấy, rồi lại bỏ đá ma pháp vào máy chủ, lưu ma pháp trận vào màn hình và thùng CPU, như thể có một dự cảm không lành thoáng qua.
Hệ thống: [Bà chủ, cô đang làm gì vậy?]
Lộ Dao đắm chìm trong thế giới riêng của mình, hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của hệ thống.
Gần đây hệ thống nhận quá nhiều giá trị nhân khí nên cô phải tự tạo ra một danh sách đen bao gồm giới hạn chức năng, còn phải bảo vệ vẹn toàn chức năng của tiệm.
Sự kết hợp của ma pháp và kỹ thuật hiện đại, rất nhanh suy nghĩ của cô đã hình thành.
Lộ Dao bận rộn trong phòng nghiên cứu hết một ngày một đêm, nhập hết toàn bộ ma pháp trong hệ thống danh sách đen vào máy tính.
Vì để tiện ghi lại, cô đã dùng hai chiếc máy tính.
Một chiếc chuyên dùng để thu thập số liệu của danh sách đen, đồng thời xây dựng trình tự bảo vệ.
Còn chiếc còn lại dùng để ghi nhớ số liệu blind box và hàng hóa của cửa hàng, bổ sung thêm chức năng giới hạn.
Cô dùng đá ma pháp ghi lại phần cứng số liệu hai máy này, dung lượng vô cùng lớn.
Tính toán cẩn thận như vậy, cho dù thế giới Vô Thường có vận hành một trăm năm thì cũng sẽ không xảy ra vấn đề.
Hệ thống cảm thấy bị phản bội: [... Bà chủ, trái tim của hệ thống rất đau đấy.]
Lộ Dao: “Ngoan nào, cậu cứ từ từ đã, có phải bản thử nghiệm hệ thống danh sách đen sẽ rất nhanh hết hạn đúng không? Tôi đến cửa hàng Blind Box lắp hệ thống mới lên.”
Hệ thống: [...]
-
Thế giới Vô Thường, căn cứ Trường Minh.
Tin tức “quảng trường cổ tích có thể dùng tinh hạch để đổi ít thức ăn của cửa hàng” được lan truyền khắp các hộ gia đình, có người nửa ngờ nửa tin, có người lén lút lấy tinh hạch chạy đến quảng trường cổ tích.
Tưởng Hàn ôm lấy tám hộp blind box trái cây đẩy cánh cửa bảo vệ nghiêm ngặt nhất khu nghiên cứu của căn cứ, la lớn lên: “Ông nội, anh Trì, em mang đồ tốt về đây.”
Tóc và râu của Tưởng Sơn Nhuận đều trắng bạc cả rồi nhưng cơ thể lại vô cùng khỏe mạnh, ông đang đeo kính lão, cẩn thận chăm sóc mấy chậu cây nhỏ bé yếu ớt.
Nghe tiếng cháu trai về, ông không động đậy, đợi Tưởng Hàn bước đến mới lên tiếng: “Mang về đồ tốt gì đấy?’
Tưởng Hàn bày những chiếc hộp blind box đến trước mặt ông, chiếc hộp đã mở ra thì đặt sang một bên không cho xem: “Ông nội, trong đây chứa thứ ông muốn, đợi anh Trì đến chúng ta cùng mở. Anh ấy đâu rồi?”
Tưởng Sơn Nhuận đưa tay lên nâng kính, tò mò nhìn về phía những chiếc hộp trên tay đứa cháu: “Nó à, chắc chắn là lại trốn trong vườn làm biếng rồi. Đây là gì vậy? Để ông xem thử nào.”
Hai người đang nói chuyện thì Trì Cẩn bước từ ngoài vào.
Chàng thanh niên mặc một chiếc áo choàng dài màu trắng, cao gầy, đeo một cặp kính, một tay bỏ vào túi, tay còn lại đang chơi đùa với một cây kéo nhỏ màu bạc, chầm chậm bước đến: “Ông à, rõ ràng là đang tỉa cây, đâu có làm biếng bao giờ?”
Giọng nói dịu dàng trầm thấp pha chút thờ ơ.
Tưởng Hàn thấy anh ấy thì vội vàng vẫy tay: “Anh Trì Cẩn, nhanh qua đây đi, chúng ta mở đồ chơi.”
Tưởng Sơn Nhuận đưa thứ gọi là blind box trái cây lên, cẩn thận quan sát những dòng chữ bên ngoài bao bì, một vài nếp nhăn sâu hiện lên trên mặt: “Thứ này của cháu từ đâu có vậy? Đừng để bị lừa đấy. Bây giờ vẫn chưa đến mùa, ở đâu có trái cây được? Trái cây không biến dị càng khó tìm hơn, cho dù tìm được cũng không chắc có thể nuôi sống. Nuôi được cũng không thể đảm bảo nó sẽ không đột nhiên biến dị.”
Phần lớn thực vật trong khu vườn này đều sẽ đột nhiên biến dị sau khi trưởng thành, đồng thời cũng không thể cho ra quả ăn được.
Thật ra Tưởng Sơn Nhuận biết chuyện này có liên quan đến hạt giống và đất đai.
Họ có thể tìm được hạt giống, trông thì bình thường nhưng thực chất đã có rất nhiều hạt bị biến dị gen. Thêm vào đó ô nhiễm đất trồng, cho dù nghĩ cách cải thiện lại đất đai thì cuối cùng vẫn không cách nào có thể ngăn cản thực vật bị biến dị gen.
Tưởng Hàn thúc giục: “Ông, ông mở một cái trước đi rồi chúng ta nói tiếp.”
Tưởng Sơn Nhuận nhìn dáng vẻ hài lòng thỏa mãn của cháu trai thì trong lòng dấy lên một suy nghĩ lại không dám chắc chắn.
Nhưng nếu như thật sự tìm thấy trái cây hoàn toàn không bị biến dị gen, có lẽ nghiên cứu đang gặp trở ngại sẽ có thể tìm được phương hướng mới.
Ông bán tín bán nghi chuẩn bị mở chiếc hộp kỳ quái này ra, bởi vì kích động nên hơi run tay, ông ngừng lại hít sâu một hơi, vừa vội vã vừa vụng về mở nắp hộp ra, một mùi hương trái cây vừa quen nhưng cũng rất lạ xộc lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận