Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 794: Từng phút từng giây trong cuộc đời sẽ lần nữa bước vào trạng thái đổi mới 1

Từng phút từng giây trong cuộc đời sẽ lần nữa bước vào trạng thái đổi mới 1
Lộ Dao mang Hồ Tiêu đáp xuống nóc cầu đi bộ lần nữa, chuẩn bị đi thang máy xuống dưới.
Khi cửa thang máy mở ra, Lộ Dao chú ý tới tờ rơi được dán vào buổi chiều đã biến mất, tự lẩm bẩm: "Bị gió thổi bay?"
Tâm trạng của Hồ Tiêu còn chưa hoàn toàn bình tĩnh trở lại, đầu óc rối bời, nhưng lại không nhịn được chú ý tới nhất cử nhất động của chủ tiệm. Nhìn vẻ mặt bối rối và hướng nhìn của cô thì biết cô đang nói cái gì: "Không có tờ rơi kỳ lạ này thì cửa tiệm của cô cũng sắp nổi tiếng rồi."
Lộ Dao giơ tay ấn nút tầng trệt: "Cái này khó nói lắm."
Hồ Tiêu cảm thấy có chút kỳ quái, lúc đầu còn tưởng rằng chủ tiệm xem phát sóng trực tiếp mới tới cứu mình, nhưng thần sắc cô lúc này dường như không biết gì cả.
Hơn nữa vừa rồi khi cô gọi điện thoại, cậu đã nhìn thoáng qua.
Hình như điện thoại di động của cô không có phần mềm xem phát sóng trực tiếp.
Hồ Tiêu nghĩ nghĩ, hỏi: "Làm sao cô biết tôi ở trên đó?"
Lộ Dao: "Vừa vặn đi ra ngoài để hít thở. Vận may của cậu không tệ nha."
Thật ra là hệ thống đã thông báo cho cô.
"..." Hồ Tiêu phảng phất có một loại cảm giác choáng váng, do dự hai giây mới nói: "Thật ra vừa rồi tôi cũng đang phát sóng trực tiếp."
Lộ Dao chớp chớp mắt, phản ứng kịp, ý thức được sự tình còn nghiêm trọng hơn dự đoán, lông mày dần dần nhíu lại: "Từ khi nào đến khi nào?"
Hồ Tiêu: "Buổi chiều ở Trung tâm bổ túc, khi ăn tối, lúc tôi nhảy xuống... lúc cô mang tôi bay, cho đến khi cô nói sẽ thu xếp bổ túc cho tôi thì mới dừng lại. Trong thời gian phát sóng trực tiếp bị gián đoạn, số lượng người xem trực tuyến khoảng hơn chín triệu."
Lộ Dao: "..."
Hồ Tiêu vẫn luôn quan sát vẻ mặt của chủ tiệm, theo từng câu cậu kể, cô cau chặt mày, cáu kỉnh, vò đầu bứt tóc.
Vài giây sau, chủ tiệm ngẩng đầu lên, sắc mặt thả lỏng: “Quên đi, nếu đã có hơn chín triệu người xem, e rằng bắt đầu từ ngày mai lượng khách hàng sẽ tăng lên đáng kể. Ít nhất trước đó nên định ra khóa bổ túc của cậu đã."
Hồ Tiêu vốn đã căng thẳng, dựa lưng vào cửa thang máy, định quay người bỏ chạy khi cô nổi giận, kết quả chỉ có như vậy.
Tâm trạng bình tĩnh của cô trong mắt Hồ Tiêu cực kỳ không hợp lý, cậu hỏi: "Cô không tức giận sao?"
Vừa rồi Lộ Dao nhìn thấy trí nhớ của Hồ Tiêu nên có thể hiểu được phần nào sự bối rối của cậu. Cô lắc đầu nói: “Đúng là sự tình đã vượt ngoài dự liệu, nhưng lúc này tức giận cũng vô ích. Đối với tôi mà nói, việc cấp bách nhất hiện tại là sắp xếp bổ túc cho cậu."
Hồ Tiêu mở to hai mắt, hốc mũi không khỏi chua xót, trong mắt hiện lên một tầng sương mù mỏng.
Kính mắt không biết đã rơi xuống đâu rồi, không có đạo cụ che giấu, Hồ Tiêu cảm thấy không biết làm thế nào, đành phải chật vật cúi đầu xuống không để chủ tiệm nhìn thấy.
Thang máy nhanh chóng đến lầu ba, Lộ Dao kéo Hồ Tiêu đi tới, còn chưa xuống khỏi cầu vượt đã nhìn thấy một vòng người vây quanh cửa Trung tâm bổ túc, phần lớn đều là ông chủ của cửa hàng gần đó.
Có người chú ý tới Lộ Dao và Hồ Tiêu tới gần, vẻ mặt kích động, còn có người vội vàng lấy điện thoại di động ra.
Lộ Dao đẩy Hồ Tiêu vào cửa hàng, nhờ Hiểu Hiểu đưa cậu đến phòng bổ túc.
Cô quay lại hàn huyên vài câu với các ông chủ, thuận tiện giám sát họ xóa tất cả những bức ảnh đã chụp mới cười nhạt nhìn mấy người họ rời đi.
Trở lại cửa hàng, Lộ Dao nhìn thấy ba người đang ngồi trong phòng trà thủy tinh, nhận ra Trịnh Tư Dao nên lên tiếng chào hỏi.
Trịnh Tư Dao lập tức đứng lên: "Lục Dao, chàng trai vừa đi vào là Hồ Tiêu?"
Trên thực tế, từ tiếng lòng là có thể phân biệt được thân phận của Hồ Tiêu, chỉ là Trịnh Tư Dao cần một chủ đề để nói chuyện với chủ tiệm thôi.
Lộ Dao nhìn lướt qua Trịnh Tư Dao phía sau hai người, gật đầu đáp: "Xin lỗi, hiện tại tôi có hơi bận."
Đỗ Thu Linh đi ngang qua Trịnh Tư Dao, nhìn thẳng vào chủ tiệm: "Xin chào, tôi tên là Đỗ Thu Linh, muốn tham gia bổ túc thời thơ ấu."
Tiểu Mỹ vội vàng đứng lên, giơ tay nói: "Tôi cũng muốn trải nghiệm."
Trịnh Tư Dao phản ứng kịp, lập tức nhìn về phía Lộ Dao: "Tôi cũng đăng ký."
Ba người vốn tưởng rằng chủ tiệm sẽ từ chối, nhưng cô chỉ liếc nhìn bọn họ một cái, xoay người đi vào phòng bổ túc: "Được, mời vào đăng ký."
"Hiểu Hiểu, cô phải làm thêm giờ, sắp xếp hai bàn cho tôi." Lộ Dao bước vào phòng bổ túc rồi dặn dò, sau đó nói với bốn người học bổ túc: "Các cô cũng đi giúp đỡ, sắp xếp xong thì ngồi xuống."
Hồ Tiêu im lặng tham gia cùng Từ Hiểu Hiểu, ba người Trịnh Tư Dao cũng không do dự. Họ thực sự tò mò về khóa bổ túc thời thơ ấu sẽ tiến hành như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận