Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 76: Cho xin cái địa chỉ đi chứ! 1

Quán ăn tận cùng thế giới?
Vậy chính xác là ở đâu, cho xin cái địa chỉ đi chứ!
Hành khách bên trên đoàn tàu như đang xem ba tập liên tiếp của một bộ phim hồi hộp, căng thẳng chờ đợi sự thật được phơi bày ở đoạn cao trào.
Tách...
Vào quảng cáo rồi.
Có người quay đầu hỏi người nói vừa rồi: "Anh nói anh biết nơi này, nó ở đâu?"
Không ít người vẫn nhìn chằm chằm màn hình, chú ý đến người bị hỏi.
Người trẻ kia đáp: "Chắc là cửa hàng đồ ăn nhanh ở khu vui chơi tầng chín mươi chín khu A."
"Cửa hàng đồ ăn nhanh?"
"Thức ăn trong cửa hàng thực sự có thể ăn được? Giống như những người trong video này?"
Người trẻ tuổi gãi đầu nhíu mày: "Tôi không biết nữa. Cửa hàng này rất nổi tiếng, tôi và bạn bè đã đến đây nhiều lần nhưng lần nào cũng bán hết hàng đóng cửa rồi. Hôm nay tôi đang định đi nữa, không ngờ lại nhìn thấy quảng cáo trên đoàn tàu."
Cửa hàng đồ ăn nhanh lại hợp tác với đoàn tàu trưởng, đồ của cửa hàng vốn đã khó mua, hiện tại e rằng càng khó hơn.
Người trẻ tuổi nói xong càng nghĩ càng càng nghĩ càng phiền muộn.
Đám đông chợt xôn xao.
"Tầng chín mươi chín, muốn đi xem một chút hay không?"
"Có khi giả á?"
"Tôi muốn xem thử! Tôi muốn ăn!"
"Cuối đoạn vừa rồi là thật sao? Đồ ăn trong cửa hàng có thể chữa bệnh mất hồn sao?"
"Bệnh mất hồn không phải bệnh bất trị à? Ngay cả khu vui chơi cũng không có cách nào."
"Phản ứng của bệnh nhân kia trong video thì giải thích thế nào?"
Không có ai suy đoán đó là diễn viên, bởi vì hoàn toàn không diễn được trạng thái của một người xói mòn hồn lực, gần như đoạn hồn.
Dư Thải và Mặc Thành giao lưu ánh mắt, hai người đều có hơi động lòng.
Cửa hàng đồ ăn nhanh này rất thú vị, muốn đi xem thử!
Khi cuộc thảo luận đang trở nên sôi nổi, trên màn hình nhỏ bỗng xuất hiện hình ảnh mới, phía trên có hai chữ to màu đỏ - Bonus.
Phía dưới còn có một loạt chữ nhỏ: Chúng tôi ăn ké được bữa ăn nhân viên của cửa hàng đồ ăn nhanh, nội dung hơi dài, không đẹp đến đánh tôi ~
Sự đắc ý tràn ra cả màn hình.
Một giây sau, gương mặt tinh xảo tuấn mỹ của Cao Dương xuất hiện trong màn hình.
"Đoàn tàu trưởng! Anh ta cũng muốn ăn ở cửa hàng này sao?"
"Vậy mà đoàn tàu trưởng đích thân xuất hiện trong ống kính, có mặt mũi quá rồi."
Khi đoàn tàu xuất thế ngang trời, phản ứng khổng lồ không kém gì cửa hàng đồ ăn nhanh ngày nay.
Cao Dương được mệnh danh là "cha đẻ của đoàn tàu" ở Vùng đất của những giấc mơ và rất nổi tiếng.
Cửa thang máy mở ra, Cao Dương đi ra trước, camera lại chụp được cửa hàng đồ ăn nhanh đứng sừng sững ở trước mặt.
Khi máy ảnh từ từ phóng to, mọi người cuối cùng cũng nhìn thấy toàn cảnh cửa hàng đồ ăn nhanh - một tòa nhà hai tầng với màu sắc tươi tắn và rực rỡ.
Nó giống như một con thuyền lênh đênh trên đại dương xám xịt, rõ rệt và sáng chói.
Trên tấm bảng hiệu màu xanh cực lớn ở trên cùng của cửa, có bảy ký tự lớn màu trắng - Cửa hàng đồ ăn nhanh Lộ Dao.
Đó là vào buổi tối muộn, cửa hàng đã đóng cửa.
Cao Dương đi tới gõ cửa, cửa tiệm mở ra, thiếu niên tóc tím xuất hiện ở cửa: "Tới sớm nhỉ."
Cậu chú ý đến chiếc máy đặt sau lưng, khẽ cau mày: “Sao vẫn còn cầm máy, vừa ăn vừa quay à?”
Cao Dương nói: "Muốn ghi lại tình bạn giữa tôi và chủ tiệm, không cho quay?"
Chàng trai tóc tím: "Chờ một chút, để tôi hỏi."
Hành khách ngạc nhiên khi đoàn tàu trưởng lại thực sự ngoan ngoãn đứng ở cửa và chờ đợi.
Một lúc sau, Tiểu Gia lại xuất hiện và trực tiếp mở cửa: "Chủ cửa hàng vẫn đang bận, mọi người cứ ngồi tự nhiên."
Cao Dương vào cửa và đi thẳng vào bếp, camera cũng ghi lại toàn bộ nội thất của quán ăn nhanh từ góc nhìn của anh ta.
Trong bếp, Lộ Dao đang thái cá, Toàn Thắng Cử đứng một bên để giúp đỡ.
Vì đông người nên cô đã mua ba con cá trắm cỏ to.
Trong chợ đã để chủ sạp nhiệt tình giúp giết và loại bỏ xương cá, sau đó về tự mình cắt lát cá.
Bạch Minh, Hạnh Tử, Kỳ Sâm và Tiểu Gia, những người trở về từ cửa hàng đã đóng cửa xếp thành một hàng, nằm bên cửa sổ và tò mò quan sát.
Cao Dương đi tới, yên lặng hòa vào đám người xem, ánh mắt rơi vào hành động của chủ cửa hàng.
Máy ảnh tự nhiên chuyển cảnh, tập trung vào tay của Lộ Dao.
Bàn tay cô trắng nõn như ngọc, qua ống kính có thể nhìn thấy những mạch máu xanh nhạt dưới da, xương ngón tay mảnh khảnh thon dài nhưng động tác nhấc lưỡi thái cá nhanh nhẹn, uyển chuyển, những miếng cá với độ dày đồng đều nhanh chóng đầy bát sứ trắng lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận