Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 453: Kết thúc có hậu 3

"Không ngừng học hỏi, tự mình thay đổi, tôi đã dành mười năm và cuối cùng tôi cũng có được công việc hiện tại. Ba tháng trước, thông qua kỳ sát hạch cuối cùng, tôi đã có được chứng minh cư dân chính thức của thành phố Dạ Quang. Cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành mục tiêu bấy lâu nay, bây giờ nhìn lại, tất cả đều là tại ngày hôm đó tôi quá sướng. Bởi vì tôi quá vui mừng mà gọi điện thoại về cho gia đình, còn gửi cho bọn họ một khoản tiền, để cho bọn họ nhớ rằng họ vẫn còn có một đứa con gái là tôi...”
"Hôm đó sau khi cãi nhau, tôi mệt mỏi trở về nhà đến mức ngả lưng xuống là ngủ luôn. Kết quả nửa đêm bọn họ tới tìm tôi, làm ầm ĩ, nói lung tung với hàng xóm chuyện của tôi, tôi thật sự quá tức giận, chỉ muốn mẹ tôi không làm loạn nữa. Nhưng sức của bà ta lớn hơn tôi, trở tay đẩy tôi ra, tôi cảm giác thắt lưng của mình đập vào hàng rào, một giây sau thân thể đã bay lên.”
Giọng nói của Thanh Mỹ không có bất kỳ cảm xúc nào, nước mắt lại lăn dài theo khóe mắt, tạo ra một vệt nước mắt dài, thấm ướt cả gối đầu.
Trương Hồng không giãy ra được, liền lên giọng lớn tiếng khóc lóc om sòm: "Con bé này, sao mày lại thích nói dối như vậy? Rõ ràng là chúng tao muốn tốt cho mày, với bộ dáng như mày mà không đi lấy chồng đi sau này còn có lợi ích gì..."
Mỗi tay Harold nắm lấy một người, có hơi bất tiện.
Cửu Hoa lấy một cái khăn tay từ trong túi áo ra, giơ tay lên nhét vào miệng Trương Hồng.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp vừa vào, không rõ chuyện gì đã xảy ra.
[Sao lại cãi nhau vậy? Tôi chỉ muốn xem Ảnh hậu, những người khác không quan tâm nha.]
[Ah, đây có phải là nữ sinh nhảy lầu hôn mê kia không? Tin tức nói rằng cô ấy ghét bỏ bố mẹ xuất thân từ nông trại…]
[Tôi cũng nhớ rồi, cũng đã xem tin tức kia…]
[Cô ấy đang nói gì vậy, làm gì có con cái nào ghét bỏ cha mẹ? Ngã thành như vậy còn không biết tỉnh táo lại, hơn nữa lại nói dối bôi nhọ cha mẹ, đáng đời.]
Ấn tượng đầu tiên rất dễ ảnh hưởng đến phán đoán của người khác, những cư dân mạng chỉ nghe được một nửa của câu chuyện, phần lớn vẫn tin vào những tin tức đã xem trước đó.
Lúc này, có người cẩn thận nhìn chằm chằm vào Lộ Dao trên màn hình, lại nhìn Thanh Mỹ nằm trên giường bệnh, trừng mắt, do dự đưa ra một bình luận.
[Nữ sinh ngồi bên giường bệnh có phải là chủ tiệm không?]
[Chủ tiệm nào, rất nổi tiếng?]
[Anh em lầu trên, cho cậu một gợi ý: chủ cửa hàng Lông Xù.]
[!!! Cách đây không lâu tôi đã gặp cô ấy trong thang máy bệnh viện, đã bảo là rất quen mắt mà, hóa ra là chủ tiệm!]
[Tôi... Cũng nhớ rồi... Hóa ra có rất nhiều người đến cửa hàng Lông Xù vậy cơ!]
[Vòng đu quay cao chọc trời của phòng sứa, nhím biển tươi sống ngọt thanh ăn với cơm, hai bé mèo con của Nhị Tâm... Tôi nhớ tất cả!]
[Tôi còn cơ hội để đến một cửa hàng Lông Xù một lần nữa không? Thích nhất là đi nhặt nhím biển.]
Có người vui vẻ nói mật mã, ngược lại lại có nhiều người lộ ra vẻ mặt mù mờ.
[Cửa hàng nào? Chủ tiệm nào cơ? Sao tôi lại không hiểu.]
[Cửa hàng Lông Xù, chưa từng nghe qua cái tên này, tiệm này ở trên mạng sao? Anh trai cho xin địa chỉ, có thời gian để chơi thử.]
[Địa chỉ à... Địa chỉ e là ở Thần Hải, không phải là nơi muốn là có thể đến.]
[Thần Hải??? Nói đùa à!]
Thần Hải là khu vực biển tồn tại trong các câu chuyện thần thoại xa xưa.
[Nhìn kỹ lại thì hình như người nằm trên giường bệnh kia là bé cá đuối đó. Hóa ra người được nói trên tin tức là cô ấy, tôi cũng không nhận ra được.]
[Vãi chưởng!!! Thật đúng rồi, cá đuối nhỏ rất tốt mà, có lẽ tin tức kia có hiểu lầm gì rồi?]
[Tôi đã gặp cô ấy trong cửa hàng Lông Xù ngày hôm qua, cô ấy còn đang buồn bã vì không thể quay về. Chẳng lẽ chủ tiệm vì cô ấy mà đến thành phố Dạ Quang sao?]
Hệ thống yên lặng xuất hiện: [Chủ tiệm, có người trong phòng bệnh phát sóng trực tiếp.]
Lộ Dao cũng không tiện, ngẩng đầu lên: "Tắt đi.”
Bởi vì có nhiều tin tức kỳ lạ trên mạng nên rất là ồn ào náo nhiệt, những người lần đầu tiên đang ăn dưa hóng chuyện qua góc nhìn livestream thì bỗng nhiên đen màn hình.
Sở Kinh cũng kinh ngạc, ngay lập tức phát hiện điện thoại di động hết pin, vội vàng cắm dây sạc vào, lại phát hiện điện thoại di động không bật được, không biết xảy ra vấn đề gì.
Lộ Dao cầm lấy tay Thanh Mỹ, nói thầm: "Cô không muốn kết hôn thì không cần kết hôn. Không ai có thể ép buộc cô, cho dù là cha mẹ cũng không được. Tạm thời cô cũng không cần suy nghĩ nhiều, trước hết cố gắng dưỡng thương cho thật tốt.”
Thanh Mỹ nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt kiên định: "Chủ tiệm, tôi có thể xin cô dẫn tôi về biển không.”
Nữ sinh nằm trên giường bệnh hơn hai mươi tuổi, tóc xõa tung, sắc mặt trắng bệch, chỉ có một đôi mắt trong suốt phát sáng, không chớp mắt nhìn cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận