Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 425: Câu chuyện cổ tích dành cho người lớn 4

Bước chân của Cảnh Ngọc Khê càng lúc càng nhanh, không nhịn được chuyển sang chạy.
La Hoàn đuổi theo phía sau, tới phòng cá voi, không khỏi dừng bước.
Bà chủ đang đưa lưng về phía họ, đứng trước cây đàn piano màu đen đàn ra những giai điệu mới lạ.
Bên ngoài lớp vách tường trong suốt, cá voi sát thủ bơi lội quay cuồng thành đàn, tiếng "éc éc" vang lên không ngớt.
"Tất cả đều là cá voi sát thủ, chẳng lẽ chúng nó hiểu được sao?" Đôi mắt La Hoàn trợn tròn, nói với vẻ không thể tin nổi.
Cảnh Ngọc Khê: "Đừng xem thường cá voi, chúng nó rất thông minh, có cách trao đổi của riêng mình, nói không chừng chúng nghe hiểu thật đấy."
"Éc..." Một tiếng kêu xen vào, trên đỉnh đầu có bóng đen bao phủ.
La Hoàn ngửa đầu, ba con cá voi lưng gù bơi ngang qua nóc phòng cá voi, gần sát tới mức khiến cậu ta phải nín thở.
Khổng lồ thật.
Lúc này bà chủ cũng không biết, tiếng đàn đứt quãng đã truyền đi mấy chục cây số, rất nhiều sinh vật khổng lồ dưới biển sâu nghe thấy lời kêu gọi từ vùng biển này, cất tiếng kêu đáp lời và bơi về phía vùng biển rác này.
Hệ thống nhắc nhở có người lại đây, Lộ Dao nghiêng người nhìn lại: "Hai người tới đấy à, chơi vui không?"
Cảnh Ngọc Khê gật đầu, đôi mắt còn chưa thể dời khỏi cây đàn piano: "Sao lại chuyển đàn tới chỗ này?"
"Bên ngoài không có chỗ để, đúng lúc phòng này đang trống nên chuyển tới đây." Lộ Dao nói.
Mảnh đáy biển này rộng lớn và bằng phẳng, lần trước cô ở đây nhổ con hà cho cá voi lưng gù, có ấn tượng sâu sắc.
Cô có một linh cảm, loại chuyện nhổ con hà này chưa phải lần cuối cùng, vậy nên lúc suy nghĩ chuyện mở rộng cửa hàng thì đã lên kế hoạch xây một phòng cá voi ở chỗ này.
Phòng cá voi cách vị trí thật sự của cửa hàng Lông Xù và những khu vực được mở rộng khác khá xa, phòng lớn nhưng lại trống trơn, có hơi quạnh quẽ.
Lộ Dao dọn cây đàn ra khỏi kho hàng, đặt tạm ở đây không ngờ lại quá hợp mắt.
Lúc cô nhấn tùy ý vài nốt nhạc thì thấy bầy cá voi sát thủ đang dừng chân gần đó.
Dường như chúng nó nhận ra cô, nhảy múa cùng tiếng đàn "ting ting".
"Đặt cây đàn này ở đây rất tuyệt, lần đầu tiên mới biết cá voi còn có thể hòa mình cùng tiếng đàn." Đôi mắt Cảnh Ngọc Khê sáng lên, hưng phấn tới nỗi suýt không nói nên lời.
La Hoàn đi tới trước vách tường, nhìn cá voi sát thủ bơi lội bên ngoài, con ngươi không thể dời đi.
Tiếng éc éc rất lạ nhưng cũng rất đáng yêu.
-
Rặng mây đỏ thiêu đốt nửa bầu trời, hoàng hôn treo trên đỉnh núi, rề rà mãi không chịu chìm xuống.
Cảnh Ngọc Khê, La Hoàn ra khỏi cửa hàng Lông Xù nhưng vẫn chưa đã thèm.
Ở trong cửa hàng, thời gian như trôi qua nhanh hơn.
Bọn họ chơi ở phòng cá voi một lúc, lại tới phòng sứa ngồi vòng đu quay xoay tròn, rồi lại về cửa hàng ăn chút hải sản, còn chưa chơi đủ đã tới giờ đóng cửa.
Đứng ở cửa cửa hàng Lông Xù, ánh chiều tà lúc mặt trời lặn lướt qua làn da, mang tới chút ấm áp, vẻ mặt La Hoàn hơi ngơ ngác, giống như mới vừa tỉnh dậy từ giấc mơ.
Cảnh Ngọc Khê: "Sao thế?"
La Hoàn lắc đầu, chần chừ một lát nhỏ giọng hỏi: "Chắc nơi này không chỉ là câu chuyện cổ tích dành cho người trưởng thành, cả vị thành niên cũng cần câu chuyện cổ tích giống như thế."
Cảnh Ngọc Khê nhướng mày, vỗ lên bả vai của thiếu niên: "Đi thôi, nên về nhà rồi."
La Hoàn gật đầu, vừa sải bước đã dừng chân lại, quay đầu túm lấy Lộ Dao: "Bà chủ, tôi muốn làm một tấm thẻ tháng của cửa hàng Lông Xù."
Lộ Dao liếc nhìn cậu ta một cái, không đồng ý ngay: "Cậu còn chưa thành niên đúng không? Hay là thương lượng trước với cha mẹ một chút đi?"
Một triệu không phải con số nhỏ.
La Hoàn không muốn chờ, trực tiếp chuyển tiền đặt cọc.
Cảnh Ngọc Khê xác nhận giúp cậu ta, Lộ Dao mới đồng ý một tuần sau tới đây lấy thẻ.
Trên đường về nhà, La Hoàn dùng tay chống cằm, nhìn cây cối xe cộ lướt nhanh bên ngoài cửa sổ xe, ánh mắt dịu dàng, khóe miệng nhếch lên tạo thành độ cong nhỏ.
Trong phim, La Hoàn đóng nhân vật hoàn toàn khác với tính cách và trải nghiệm của chính cậu ta, lại còn là một nhân vật phản diện ở độ tuổi thiếu niên.
Để làm chủ nhân vật đó, cậu ta tra tài liệu, tìm hiểu thực tế, biết đến một thế giới hoàn toàn khác với cuộc sống của mình.
Lúc suy ngẫm về nhân vật đó, cậu ta được trải nghiệm một cách sống khác biệt với cuộc đời từ trước tới nay.
La Hoàn hoàn toàn hóa thân vào nhân vật ấy, thậm chí còn hơi ao ước một vài phẩm chất riêng ở nhân vật đó mà cậu ta không thể có được.
Có lẽ cũng vì loại tâm lý này mà dù đã lâu nhưng cậu ta vẫn chưa thoát vai được, chưa thể tách biệt hoàn toàn khỏi nhân vật từng đóng.
Mà sự tồn tại của cửa hàng này, nói cho cậu ta biết ranh giới nằm ở đâu.
Ngoài cửa, là hiện thực.
Trong cửa, chỉ là giấc mơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận