Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 355: Chìm trong biển 1

Tiểu Linh Lan biến thành chủ quán có lẽ có liên quan đến việc cô ấy mơ ước chủ quán.
Lộ Dao thở phào nhẹ nhõm, để Linh Lan áp má cô.
【Kiểm tra đo lường phát hiện sự ưa thích của nhân viên dị tộc “Tiểu Linh Lan” đối với chủ quán cửa hàng Blind Box tăng lên 100% và sự ưa thích của nhân viên dị tộc “Tuyết Ca” tăng lên 90%. Nhiệm vụ đã hoàn thành!】
【Nhiệm vụ cuối cùng được mở khóa: tìm và sửa chữa la bàn cân bằng. Xin mời chủ quán hoàn thành nhiệm vụ trong vòng bảy ngày!】
Nhiệm vụ này hơi khác một chút.
La bàn cân bằng là gì?
Hệ thống:【Chủ quán có thể coi la bàn cân bằng là vị thần của thế giới này.】
Lộ Dao: “Sửa chữa được la bàn, Vô Thường sẽ chấm dứt sao?”
Hệ thống:【Không thể trả lời. Điều chắc chắn duy nhất là chỉ khi chủ quán hoàn thành được nhiệm vụ này mới có thể lấy manh mối đến thế giới tiếp
theo.】
Tiểu hệ thống càng ngày càng lôi thôi.
Lộ Dao phiền muộn: “Nói như vậy có nghĩa là tôi phải ra ngoài tìm la bàn sao? Không có hình ảnh cũng không có manh mối, sao tôi có thể xác định được mình đã tìm được la bàn?”
Hệ thống:【... Tiêu năm vạn giá trị nhân khí có thể đổi lấy một vòng tay đặc thù cảm ứng được vị trí của la bàn. Chủ quán có muốn trao đổi không?】
Lộ Dao có chút do dự, vì gần đây cô đã dùng quá nhiều giá trị nhân khí.
Cái này và việc tìm Ma Thần trước đó khác nhau, tìm vật phẩm so với tìm người còn khó hơn.
“... Được” Cô chọn trao đổi.
Ngay lập tức, có thêm một vật phẩm trong kho lưu trữ di động, một chiếc vòng tay màu đen, ở giữa được khảm một viên đá quý màu đỏ.
Lộ Dao lấy ra đeo lên cổ tay, làm nổi bật lên làn da trắng nõn, nhìn cũng không có gì chướng mắt.
Đá quý màu đỏ trên chiếc vòng tay đột nhiên sáng lên, chỉ về một hướng nào đó.
Lộ Dao: “Đây là?”
Hệ thống:【Ở gần đó có mảnh vỡ la bàn, vận khí của chủ quán không tệ.】
*
Sau khi trải qua hai lần Vô Thường, những cư dân cuối cùng cũng có thể ra ngoài tụ tập trong cửa hàng blind box để đổi lấy những vật phẩm cần thiết.
Một số người nhìn thấy blind box "mặt nạ chắn khí sương mù độc" mới lên kệ thì đầy tiếc nuối.
Khi khói độc lan rộng, không có biện pháp bảo vệ nào thì hoàn toàn không dám ra ngoài.
Nhưng ở nhà không thể cách ly hoàn toàn với sương độc xâm nhập, vẫn có không ít người hít phải sương độc và xuất hiện các triệu chứng trúng độc.
Nếu có mặt nạ phòng độc, gạc bộ lọc thì tốt rồi.
Blind box dược phẩm cũng đã có thêm một loại mới - thuốc giải độc, rất nhiều người đang xếp hàng mua.
Tiểu đội của Tưởng Hàn và Trì Cẩn đang xếp hàng phía sau, Diêu Y Y và Lý Hân còn đang ở căn cứ chưa tỉnh lại, một số cư dân cũng cần thuốc giải độc.
Lộ Dao đi ra theo hướng hồng ngọc trên vòng tay chỉ dẫn, dần dần đến gần Trì Cẩn, ánh mắt dừng lại trên người anh ấy, có hơi nghi hoặc.
Cô đi qua từ phía sau Trì Cẩn, ánh sáng của hồng ngọc lại hướng về phía anh ấy.
Lộ Dao quay đầu lại nhìn anh ấy, hơi giật mình: "Tại sao vòng tay lại chỉ vào người?"
Hệ thống: [Trên người có mảnh vỡ la bàn.]
Lộ Dao: "... Anh ta là người hay là?"
Trì Cẩn luôn che mắt, Lộ Dao cũng không để ý đến người này.
Vào lúc này, cô đột nhiên cảm thấy khí chất lười biếng của anh ấy có phần giống với Tuyết Ca và Linh Lan.
Trước kia Linh Lan còn biểu hiện ra sự yêu thích mãnh liệt đối với anh ấy, chẳng lẽ là đồng loại?
Lộ Dao nhìn chằm chằm vào Trì Cẩn, đối phương như cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn lên.
Bị kính râm che lại, vẫn không nhìn rõ vẻ mặt của anh ấy, chỉ có giọng nói trong trẻo êm tai: "Chủ tiệm, đã lâu không gặp."
“Đã lâu không gặp.” Lộ Dao lên tiếng chào hỏi, xoay người đi vào hậu trường, hỏi ông Tưởng về Trì Cẩn.
Cảm nhận của Tưởng Sơn Nhuận về Lộ Dao và Trì Cẩn đều rất tốt, thấy Lộ Dao nghe ngóng về Trì Cẩn thì cũng không nghĩ nhiều, cũng cảm thấy không có gì đáng để che giấu nên đều nói hết.
Trì Cẩn bị thương và bất tỉnh tại nơi hoang dã, được ông cứu về căn cứ.
Mắt anh ấy bị thương, không thể nhìn thấy ánh sáng, lúc nào cũng phải đeo kính râm.
Sau đó luôn ở lại căn cứ Trường Minh, tính tình lười biếng, thích cây cỏ hoa lá nhưng không có tật xấu.
Thỉnh thoảng, không chịu được sự nài nỉ của Tưởng Hàn, Trì Cẩn sẽ ra ngoài để săn các loài động thực vật biến dị.
Nghe nói dị năng của anh ấy rất lợi hại, nhưng Tưởng Sơn Nhuận chưa từng nhìn thấy.
Lộ Dao ghi nhớ trong lòng, quay lại tìm Tiểu Linh Lan.
Tiểu Linh Lan đang ăn đồ ăn vặt trong phòng nghỉ, cô ấy vẫn thích biến thành hình dáng linh lan hơn. Nhìn thấy Lộ Dao, cô ấy lập tức muốn đi tới cọ cọ.
Lộ Dao bế cô ấy đến trước bàn, thuận miệng hỏi: "Tiểu Linh Lan, vào đợt lũ lụt, cô gặp một thanh niên đeo kính râm trong cửa hàng. Anh ta là đồng tộc của cô à?"
Tiểu Linh Lan lắc lắc những nụ hoa nhỏ tỏ vẻ dễ thương.
Lộ Dao: "Cô có muốn ăn que thịt nướng, cánh gà nướng và khoai lang nướng ở quán ăn nhanh không?"
"Xoạt" một tiếng, Tiểu Linh Lan biến thành hình người, đôi mắt đen như quả nho lấp lánh: "Muốn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận