Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 177: Thế giới ma thuật thật là tuyệt vời! 1

Hôm qua Lộ Dao quá mệt mỏi, không có tâm trạng để nghe nên đã quên mất chuyện này.
Cô cũng từng làm móng theo chủ đề hoa sen, chủ yếu là màu xanh trắng hoặc vàng xanh làm chủ đạo, phong cách dịu dàng hào phóng, phối với sườn xám đặc biệt thanh lịch.
Nhưng những phong cách đó rõ ràng không phù hợp với người khách có chức danh hư hư thực thực như Tư tế đang đứng trước mặt họ.
Màu đen và hoa sen, thực tế cũng dễ làm.
Đôi mắt của Carlos không thể nhìn thấy, Lộ Dao nói ra ý tưởng của mình.
"Tùy cô." Giọng điệu của người này tùy ý, làm cho người ta có một loại cảm giác liệu anh ta có muốn làm móng hay không, làm ra thế nào gì thật ra cũng không phải là chuyện rất quan trọng gì đối với anh ta.
Ngoài cửa sổ sắc trời dần dần tối sầm lại, Lộ Dao không có tâm trạng dư thừa tìm hiểu suy nghĩ của người khác, cũng không nhiều lời chọn ra màu sơn muốn dùng, lấy ra công cụ bắt đầu công việc.
Khi mài móng tay, có một vấn đề nhỏ.
Lộ Dao lấy những cái dũa móng bình thường dùng cho người bình thường mài móng tay cho Carlos, mài một chút, dũa móng tay bị đứt.
“...”
Cảm giác quen thuộc này giống hệt ngày cô gặp Ti Kim.
Lộ Dao lấy ra một dũa móng mới, mài thử, vẫn gãy.
Lộ Dao nghiêng đầu nhìn Harold, hy vọng hắn cho một chút gợi ý.
Harold ngồi bên cạnh cô, tay chống đầu đọc truyện tranh, trước mặt đặt một đĩa đồ ăn vặt, mỗi lần lật một trang sách lại lấy một miếng đồ ăn nhẹ, trong tay còn có đồ uống, thoải mái giống như học sinh tiểu học đang du xuân.
Lộ Dao thở dài, cam chịu đứng dậy, lấy cái móng mài dũa bằng vàng đen chuyên dụng của rồng khổng lồ, lần này cuối cùng cũng không gãy.
Chẳng lẽ người này cũng là rồng?
Nhưng anh ta không yêu cầu sáng lấp lánh.
Sự yêu thích của rồng đối với những thứ lấp lánh dường như là bản năng đã khắc sâu vào gien, điểm này làm cho cô nghi ngờ.
Khi hoàn thành bản vẽ, Lộ Dao xuất hiện một ý tưởng đặc biệt muốn thử, hỏi Carlos có thể làm móng tay ma pháp hay không.
Carlos gật đầu, giọng điệu bình thản: "Chủ cửa tiệm cảm thấy cái gì thích hợp, đều được.”
Thần thái và giọng điệu của anh ta bình thản, Lộ Dao có hơi chán chường.
Hình như người này không có yêu thích đặc biệt gì đối với móng tay, không biết vì sao anh ta lại muốn đến cửa tiệm, cũng không thể đơn thuần là do tò mò?
Lộ Dao miên man suy nghĩ một hồi, mài móng tay xong, bôi sơn bảo vệ móng, lúc bắt đầu xây dựng ma pháp trận mới dần dần chuyên tâm.
Lấy cảm hứng từ Dominica và Amos, cô muốn thử kết hợp bản vẽ và ma pháp trận, chồng nhiều lớp lên nhau để xem liệu cô có thể tạo ra hiệu ứng sáng tạo nào hay không.
Lộ Dao tham khảo kinh nghiệm làm động lực, lợi dụng ma pháp trận thuộc tính Ánh Sáng thiết lập kéo dài thời gian, lại lợi dụng ma pháp trận thuộc tính Bóng Tối không ngừng phá hư lớp cấu trúc mới, vô số ma pháp trận bé xây dựng thành một đường cong di chuyển hoàn chỉnh.
Mặc dù tuyến đường di chuyển này cũng không phức tạp, nhưng ở giữa phải chồng lên vô số ma pháp trận cùng với vô số bức phác họa có sắc thái khác biệt, cái móng đầu tiên làm trong hai giờ.
Màu nền của móng tay là màu đen thuần khiết, một góc móng toả ra vài phiến lá sen màu bạc và một đóa hoa sen nở rộ, dường như có gió thổi tới, thân hoa sen và hoa sen bồng bềnh nhẹ nhàng lay động, tạo ra những gợn sóng màu nước màu đen như mực từ dưới lá sen chậm rãi lay động.
Toàn bộ mặt móng chỉ được thiết kế hai động tác, hoa sen theo gió chập chờn và mặt nước tạo ra những gợn sóng, mệt đến mức làm tay chân Lộ Dao mềm nhũn.
Mà người ta không nhìn thấy, không nhận được phản hồi, Lộ Dao có hơi tiếc nuối.
Sau khi sử dụng ma pháp chồng lên, Lộ Dao nắm lấy ngón tay Carlos nhìn một lúc lâu, thấy móng tay động, cô thật sự đã làm ra!
Carlos cảm nhận chủ tiệm đã không di chuyển trong một lúc lâu, không thể không lên tiếng: "Chủ tiệm?"
Lộ Dao hoàn hồn: "Hả?”
Carlos có hơi bất đắc dĩ: "Còn mất bao lâu nữa?"
“... Vâng, mới làm được một cái." Lộ Dao có hơi chột dạ, quả thật móng tay này làm quá lâu: "Mấy cái sau sẽ nhanh hơn một chút. Anh có đói không? Có muốn uống nước không?”
Carlos lắc đầu, giơ tay lên: "Tiếp tục.”
Thời gian tích tắc trôi qua, đầu Harold gật từng chút một, từ từ nằm sấp trên bàn, ngủ thiếp đi.
Lộ Dao vội vàng phát hiện giữa chừng, đứng dậy cầm chăn đắp cho hắn, lại rót nước cho Carlos, cầm chút đồ ăn.
Nhưng Carlos hoàn toàn không chạm vào thức ăn trong cửa tiệm hoặc uống nước.
Lộ Dao cúi đầu chuyên tâm công việc, hy vọng có thể hoàn thành bộ móng tay này nhanh chóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận