Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 730: Người bị hại 4

Người bị hại 4
Nhà du hành vũ trụ một mình đặt chân lên mặt trăng, tay cầm chặt lá cờ, bước từng bước về phía trước, chậm rãi và chắc chắn.
Bóng lưng ấy vững chãi và cô đơn.
Đôi mắt của Vũ Đế hơi chuyển động.
Người đàn ông thành công đặt chân trên mặt trăng rất giống với Đế vương.
Cuối cùng, trở thành một phi hành gia cô đơn.
Cao xứ bất thắng hàn (ở trên cao thì khó tránh được lạnh).
Ba bộ phim đã kết thúc, đã qua thời gian giới nghiêm.
Phi tần trong hậu cung miễn cưỡng đứng dậy, trước khi đi còn lén nháy mắt với Lộ Dao, liều mạng truyền đạt ý “lần sau đến đưa ảnh, hãy mang thêm nhiều đồ mới lạ nữa”.
Bên cạnh Ngự hoa viên có một hồ nước, sau khi xem phim xong, Vũ Đế đi dạo về phía hồ nước, tâm sự dường như trở nên nặng hơn.
Lộ Dao bảo Harold và Diệp Tiêu thu dọn máy, quay người đi theo.
Vũ Đế đứng bên hồ chắp tay sau lưng.
Cung nhân đứng ở xa xa, Lộ Dao đến gần cũng không lên tiếng ngăn cản.
Mặt trăng tròn được phản chiếu trong hồ, giống như một miếng bánh.
Lộ Dao đứng lại phía sau Vũ Đế, cân nhắc xem bắt đầu thế nào.
Đây có thể là cơ hội duy nhất để lắng nghe ý kiến ​​của Đế vương.
Vũ Đế ngẩng đầu lên, nhìn mặt trăng trên bầu trời: "Hôm nay nhìn mặt trăng sáng như vậy, dường như không còn cảm thấy xa vời nữa.”
Lộ Dao nhân cơ hội tiến lên một bước: “Lên cao nhìn xa, nhìn xa mới biết. Bệ hạ đã đứng ở chỗ cao hơn trước, nhìn phong cảnh xa hơn chính là đã tiến lên phía trước một bước, tất nhiên sẽ không còn xa như lúc ban đầu.”
Vũ Đế im lặng.
Lộ Dao cảm thấy xấu hổ, nhưng lời nói đã tiếp không thể thu hồi lại.
May mắn thay, vài phút sau Vũ Đế vẫy cho cung nhân lui, rồi nói tiếp.
Giống như thổ lộ hết, lại giống như đang nói chuyện với chính mình.
Những lời của Vũ Đế rất khó hiểu.
Nhưng Lộ Dao đã nhiều lần tiếp xúc với Vạn Bảo Châu, lại có thêm thông tin do Giang Ngữ Điệp tiết lộ, cùng với sự yêu thích của Vũ Đế đối với Bát hoàng tử và thái độ của Hoàng Hậu khi xem phim, nhanh chóng tìm ra toàn bộ sự việc.
Trong số các con trai của Vũ Đế, hoàng tử có khả năng cai trị thiên hạ nhất là Thái tử, đích trưởng tú của chính cung, tài đức đều vẹn toàn. Nhưng đáng tiếc lại ra đi trước kẻ tóc bạc là ông.
Sau cái chết của Thái tử, Vũ Đế đã sa sút tinh thần trong một thời gian dài.
Trong thời gian này, công chúa Đức Nghi là đứa con mồ côi của Thái tử, được nuôi dưới tay của Vũ Đế.
Chờ đến khi ông lấy lại tinh thần, liền phát giác Đức Nghi có những dã tâm không nên có.
Vũ Đế nghĩ lại, cảm thấy mình đã chiều chuộng làm hư Đức Nghi, mới khiến nàng sinh ra những suy nghĩ như vậy.
Nhưng điều khiến Vũ Đế xoắn xuýt là Đức Nghi thực sự rất giống Thái tử, thông minh, hiếu học, nhạy bén, dũng cảm và can đảm. Thậm chí còn quan tâm đến đất nước hơn cả các thúc thúc của mình.
Điều đáng tiếc duy nhất là nàng không phải là nam nhi.
Trong số tất cả những nhi tử còn lại của Vũ Đế, chỉ có Bát hoàng tử vẫn còn nhỏ là được lòng hoàng đế nhất.
Mẫu thân Bát hoàng tử chính là biểu muội của Hoàng Hậu. Không biết có phải do tầng quan hệ này hay không mà Bát hoàng tử có chút giống với Thái tử khi còn nhỏ. Thậm chí tính tình cũng trầm ổn nội tâm.
Dường như Vũ Đế rất lo lắng về việc lập Thái tử, chính công chúa Đức Nghi đã khiến ông dao động và cân nhắc hết lần này đến lần khác.
Lộ Dao kỳ thực có chút kinh ngạc, dựa theo phát triển bình thường, Vũ Đế nhất định sẽ lựa chọn Bát hoàng tử.
Đối với Hoàng đế, đây không phải là một lựa chọn khó khăn.
Nhưng bây giờ ông vẫn ưu phiền về việc lập trữ, Đức Nghi còn có sự đặc biệt nào khác mà ông để ý? Hay là nói kiêng kị?
Cứ như thể ông không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phong Đức Nghi làm Thái tử, nhưng trong nội tâm ông lại vạn phần kháng cự.
Lộ Dao quyết định thử xem một chút: “Bệ hạ, tôi từng đọc qua một câu chuyện.”
Vũ Đế quay đầu nhìn Lộ Dao, ánh mắt thâm thúy: “Ngươi nói cho trẫm nghe một chút.”
Lộ Dao sắp xếp lại suy nghĩ, chuẩn bị sẵn trong đầu, nhẹ nhàng thuật lại: “Trong thành có một vị là Cổ lão gia. Ông ấy có hàng nghìn ngôi nhà, mười nghìn hecta đất đai màu mỡ, của cải vô số. Cả đời Cổ lão gia cái gì cũng tốt, chỉ là không có duyên với con cháu. Cuối cùng, vào một năm, bụng của Cổ phu nhân cũng có động tĩnh. Mười tháng sau, Cố phu nhân sinh một cặp song sinh. Tỷ tỷ thông minh hiểu chuyện, đệ đệ tuấn tú phóng khoáng. Cả hai chị em đều được yêu thương và chiều chuộng.
“Năm này qua năm khác, cặp song sinh đã bước sang tuổi mười bốn, đệ đệ từ nhỏ tính tình đã nghịch ngợm, không thích đọc sách, không màng chuyện gia sự, chỉ thích kết bạn vui chơi. Tỷ tỷ có học thức, đoan trang ổn trọng, thường trông coi sổ sách cho Cổ lão gia, xử lý cửa hàng và giúp Cổ phu nhân đã bị yếu đi từ khi sinh con quản lý hậu trạch. Người dân đều nói thiên kim Cổ gia tài giỏi hiểu chuyện, không thua kém nam tử, cũng có người nói Cổ lão gia mệnh tốt, bào thai song sinh, nhi nữ song toàn, giống như sinh ra được hai nhi tử.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận