Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 832: May mà em đã đến đây 5

May mà em đã đến đây 5
Hồ Tiêu trở lại tầng năm ký túc xá của vật thí nghiệm, các bạn cùng phòng cũng đang thảo luận về cuộc kiểm tra buổi chiều.
Hai giờ năm mươi lăm phút, màn hình trong ký túc xá sáng lên, hình ảnh đến từ phòng thí nghiệm cỡ lớn ở tầng bảy.
Buổi kiểm tra giá trị năng lực này rõ ràng đang được livestream, nhưng mà chỉ giới hạn trong viện nghiên cứu.
Không chỉ có viện nghiên cứu Siêu Năng ở thành phố Tam Hoa, có lẽ toàn bộ các viện nghiên cứu trong khu vực này đều đang quan sát buổi livestream vào lúc này.
Tầng bảy, phòng kiểm tra năng lực.
Nghiên cứu viên đứng đầy bên ngoài lớp kính trong suốt. Sắc mặt bọn họ có hưng phấn, có người lại có vẻ nghiêm trọng, biểu cảm khác nhau.
X đứng ở giữa phòng, khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt vô cùng tuấn tú, tay chân đều bị đeo xích điện tử, vẻ mặt bình tĩnh không hề có cảm giác với những người vây xem bên ngoài lớp cửa kính kia, cũng không có sự chật vật của một tù nhân, mà híp mắt nhìn về phía đài kiểm tra.
Người đàn ông bước ra từ đó là đối thủ của anh ta ngày hôm nay.
An Yến thấy đã sắp đến giờ, đứng dậy cởi áo blouse trắng, trên người vẫn là áo đen quần đen.
Chiếc áo bó sát màu đen không có tay áo, cánh tay cơ bắp đều đặn lộ ra, tóc trắng mắt đỏ, chân dài vai rộng.
Vừa đi ra, khiến cho cả đám kinh sợ.
X híp mắt lại, đánh giá An Yến từ trên xuống dưới, khóe miệng cong lên: “Giáo sư An, lần đầu gặp mặt.”
Tâm trạng An Yến không tồi, giơ cổ tay về phía sau.
Đồng nghiệp trong phòng giám sát ấn điều khiển từ xa, xiềng xích trên người X rơi ra.
Trong ký túc xá của vật thí nghiệm, bạn cùng phòng của Hồ Tiêu trừng lớn mắt: “Vậy mà lại tháo xích cho X, chạy thì phải làm sao đây?”
Người bên ngoài nói: “Có giáo sư An, sợ cái gì.”
Người nọ lắc đầu: “Các anh không hiểu, X không phải người bình thường. Tháo xích rồi sẽ không thể dễ dàng đeo lại nữa.”
Trong phòng thí nghiệm, X chuyển động cổ tay, đáy mắt che giấu một tia sáng: “Cảm ơn.”
An Yến không có phản ứng với sự khiêu khích này, chỉ giơ tay lên, thản nhiên nói: “Bắt đầu đi.”
Cơ hội tuyệt vời, X nổi lên tâm tư vượt ngục, ra tay ngay từ đầu đã không còn đường lui.
Hai mươi phút sau, An Yến trói chặt hai tay X ra sau lưng, gọi đồng nghiệp đeo xích lại cho X một lần nữa.
Bên ngoài lớp kính trong suốt, lặng ngắt như tờ.
Mà ký túc xá và các phòng livestream của các viện nghiên cứu hầu như đều tĩnh lặng không tiếng động.
Vốn tưởng rằng X và An Yến ít nhất là ngang sức ngang tài, kết quả…
Lúc X bị áp giải về phòng, anh ta nhìn An Yến thật sâu, phun ra hai chữ: “Quái vật.”
An Yến xoay người trở lại phòng giám sát, cầm lấy chiếc áo blouse trắng mặc vào lần nữa, khóe môi hơi cong cong.
Quái vật.
Một đánh giá mới mẻ biết bao.
Trong ký túc xá của vật thí nghiệm, Hồ Tiêu nhìn bóng dáng thản nhiên rời đi của An Yến, đáy mắt u ám như được thứ gì đó thắp sáng lên.
Nếu cậu cũng có năng lực mạnh mẽ như An Yến, có phải cậu có thể bảo vệ tốt Hồ Kỳ hay không?
---
Lộ Dao lên tàu đến thành phố Cây Quýt đúng giờ.
Chuyến đi lần này khá yên tĩnh, Lộ Dao tựa vào cửa sổ xe, có cảm giác buồn ngủ.
Hệ thống nghẹn suốt một đường, không nhịn được nữa nói: [Bà chủ, bà chủ!]
Lộ Dao giật mình tỉnh dậy, đáy mắt bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, giọng nói mang theo hai phần buồn ngủ: “Sao vậy?”
Hệ thống nhăn nhó một hồi: [Việc học bổ túc của Đỗ Thu Linh, thật ra không cần phải phiền phức như vậy đúng không?]
Lộ Dao: “???”
Hệ thống: [Các người trở về quá khứ của Đỗ Thu Linh, nhìn thấy thi thể của Đỗ Minh Nghiêu, lén lấy một mảnh xương của anh ta, xuyên về nhìn xem, không phải tất cả mọi thứ đều sẽ rõ ràng sao?]
Cơn buồn ngủ của Lộ Dao biến đi trong nháy mắt, sắc mặt tỉnh táo, chậm rãi ngồi thẳng người: “Thông minh hơn rồi.”
Hệ thống mặc kệ sự trào phúng như có như không của bà chủ, tiếp tục nói: “Đáng lẽ như vậy, không cần lần nào cũng đi công tác nữa, thật mệt mỏi.”
Lộ Dao: “Đột nhiên quan tâm tôi như vậy sao?”
Giọng nói của hệ thống bỗng nhiên trở nên căng thẳng: [Không có. Chỉ cảm thấy khó hiểu mà thôi.]
Lộ Dao rũ mắt, cảm xúc nơi đáy mắt vụt tắt: “Thật ra gần đây tôi cũng đang nghiên cứu một ý tưởng thú vị.”
Hệ thống có dự cảm không tốt: [… Cái… Cái gì?]
Lộ Dao: “Nếu tôi lấy được một phần dữ liệu của hệ thống, có thể quay về tuổi thơ của cậu không?”
Trái tim nhảy lên của hệ thống chậm rãi buông xuống: [Bà chủ, chỉ có không ngừng mở cửa hàng mới có thể thực hiện nguyện vọng của cô. Quy tắc là như thế, bất cứ tham vọng không chính đáng nào khác đều sẽ chỉ đẩy cô ngày càng xa bờ thôi.]
Lộ Dao thấy đủ liền dừng lại: “Ừ, cậu nói đúng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận