Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 809: Người này hết thuốc chữa rồi 3

Người này hết thuốc chữa rồi 3
Từ Hiểu Hiểu thấy cả người cậu đều bị bao trùm trong nỗi buồn bực, không nhịn được nói: “Tin tưởng bà chủ đi, cô ấy là loại người hiếm thấy có thể thực sự đồng cảm với hoàn cảnh của người khác. Cô ấy mà đã quyết định sẽ giúp đỡ cậu, thì nhất định sẽ dốc hết toàn lực.”
Hai người đang câu được không nói chuyện phiếm, Tiểu Mỹ và Trịnh Tư Dao từng đến hôm qua đột nhiên xuất hiện.
Ban đầu Từ Hiểu Hiểu cho là bọn họ lại đến hỏi học bổ túc, nhưng vẻ mặt của hai người lại nghiêm túc, rồi lấy ra một văn kiện bắt giữ.
Livestream của Hồ Tiêu tối hôm qua đã đi quá xa, thu hút sự chú ý của hàng chục nghìn người, vốn dĩ cấp trên muốn trực tiếp đưa cậu đến bệnh viện tâm thần được canh gác nghiêm ngặt nhất.
Viện nghiên cứu Siêu Năng biết tin tức từ trước, muốn đưa người qua đó.
Hai người tới đón Hồ Tiêu đến viện nghiên cứu Siêu Năng.
Lúc Lộ Dao tỉnh lại, Hồ Tiêu đã bị đưa đi.
Trên mặt Từ Hiểu Hiểu tràn đầy áy náy: “Xin lỗi bà chủ, tôi không thể ngăn họ lại.”
Lộ Dao đắp chăn ngồi trên ghế mây trước kệ hàng, nhìn người đi đường qua cửa kính, mặc cho Nhị Tâm cọ qua cọ lại bên chân, trấn an nói: “Không sao, Trịnh Tư Dao đã gửi tin nhắn giải thích tình hình rồi. Chuyện của Hồ Tiêu tạm thời không cần lo lắng, lúc học bổ túc tôi đi đón cậu ấy. Tình huống của cậu ấy, tiếp xúc với nhiều người bình thường hơn cũng có lợi.”
Từ Hiểu Hiểu gật đầu, chỉ là người của viện nghiên cứu thật sự tính là bình thường sao?
Lộ Dao ngả người vào ghế, trên mặt không giấu được vẻ mệt mỏi, thở dài: “Haiz, hiện tại quan trọng nhất chính là tuyển được giáo viên bổ túc thích hợp.”
Từ Hiểu Hiểu liếc mắt nhìn thông báo tuyển dụng dán ở trên cửa, do dự một hồi, nhịn không được lên tiếng: “Bà chủ, cô thấy tôi có thể làm giáo viên được không?”
Từ Hiểu Hiểu lo lắng, nhưng ánh mắt không hề tránh né.
Từ khi nhậm chức ở Trung tâm bổ túc, Từ Hiểu Hiểu đã có mục tiêu mới trong cuộc sống.
Cô ta muốn trở thành một giáo viên bổ túc như Alfred, chỉ đường cho những kẻ lạc lối trên đường đời.
Cô ta biết bây giờ mình chưa đủ tư cách, nhưng khi biết bà chủ có ý định tuyển người thì hoàn toàn không thể bình tĩnh được.
Lộ Dao không hề bất ngờ: “Giáo viên bổ túc của trung tâm chúng ta cần một số tố chất chuyên nghiệp, sách và tư liệu liên quan đều đã được xếp lại thành tập, đặt ở ngăn kéo số 99.”
Từ Hiểu Hiểu kích động chạy vào phòng học bổ túc, lấy ra một phần tư liệu từ ngăn kéo số 99.
Giống như đã từng bồi dưỡng thợ làm móng, Lộ Dao lại bắt đầu bồi dưỡng giáo viên bổ túc.
Giáo viên được Trung tâm bổ túc trẻ em bồi dưỡng, cần ký hợp đồng làm việc năm năm.
Năm năm sau, đi hay ở tùy ý.
Lộ Dao nhìn Từ Hiểu Hiểu tràn ngập vui mừng, lấy ra một tờ giấy từ trong kho hàng cá nhân ra: “Hiểu Hiểu, cô có thời gian thì liên lạc với vị khách này.”
Từ Hiểu Hiểu nhận lấy tờ giấy và mở ra, một cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ, phía sau là một dãy số.
Lộ Dao: “Tôi đã khuyên cô ấy, nhưng cô ấy không chịu đến. Nếu là cô, có lẽ sẽ có thể khuyên được cô ấy. Tôi biết cô có thể không muốn gặp lại cô ấy…”
“Tôi biết rồi. Tôi sẽ liên lạc với cô ấy.” Từ Hiểu Hiểu ngắt lời.
Lộ Dao thật sự quá mệt mỏi, ngồi bên ngoài một lúc, lại trở về phòng nghiên cứu.
Chạng vạng tối, Cơ Phi Mệnh đưa đồ chơi và đồ ăn vặt bổ sung từ cửa hàng đồ ăn nhanh, tiệm nail và cửa hàng blind box tới.
Biết Lộ Dao vẫn đang nghỉ ngơi, Cơ Phi Mệnh và Từ Hiểu Hiểu cùng nhau chất hàng lên, không đến quấy rầy cô.
Sáng hôm sau, Trung tâm bổ túc vừa mới mở cửa, Tiểu Mỹ và Trịnh Tư Dao đã tới.
Một nhóm bốn người, ngoại trừ Tiểu Mỹ và Trịnh Tư Dao, còn có An Yến và một vật thí nghiệm.
Từ Hiểu Hiểu dẫn bốn người đến phòng bổ túc, pha trà cho bọn họ, mới đến gõ cửa phòng nghiên cứu.
Cửa mở ra từ bên trong, một con heo ba màu nhanh chóng chạy ra, sau đó Lộ Dao mới đi ra.
Trịnh Tư Dao và Tiểu Mỹ chào hỏi Lộ Dao, Lộ Dao đáp lại từng người một, hỏi một chút tình hình của Hồ Tiêu, mới nhìn về phía An Yến và vật thí nghiệm kia.
An Yến đeo kính không gọng, tóc ngắn màu bạc, đồng tử màu máu bồ câu, làn da trắng bệch, xung quanh lại không có ai cảm thấy kỳ quái.
Xem ra ở thế giới này, anh không cần phải ngụy trang.
Đối mặt với lời chào hỏi xã giao của bà chủ, An Yến lãnh đạm gật đầu.
Chỉ có Trịnh Tư Dao nghe thấy nhịp tim rối loạn của giáo sư An, xác định phát hiện trên tàu điện không phải ảo giác.
Lại nhìn bộ dáng lãnh đạm chết chóc của An Yến, không nhịn được lắc đầu.
Người này hết thuốc chữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận