Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 233: Chọc chọc cái bụng ú nú 1

Harold đi ra ngoài một vòng, lúc quay về đã thay một bộ đồ trắng, ánh mắt đen sâu thẳm chứa tia sáng, thiếu niên tuổi trẻ điên cuồng.
Ti Kim cảm thấy hơi kỳ lạ: “Không phải thích màu đen à? Sao đột nhiên lại đổi đồ rồi?”
Anh ta cũng đã quen Harold mấy chục năm, tên này trước giờ đều chỉ mặc đồ đen, chưa bao giờ thay đổi phong cách.
Harold hất cằm tự mãn: “Tôi mặc gì cũng đẹp.”
Ti Kim: “...”
Được rồi được rồi, đuôi cũng muốn bay lên trời luôn rồi.
Lúc này còn hỏi thêm là cho hắn cơ hội tự mãn.
Chuyện đầu tiên sau khi Lộ Dao bước vào cửa là xác nhận yêu tinh có còn ở đó không, dù sao họ quay về cũng đã khá muộn.
Edward và Hối Hối đang ngồi bên sofa, hai cái đầu chụm vào nhau, trong miệng đang bô bô gì đó.
“Hai người đang làm gì đấy?” Lộ Dao tò mò hỏi.
“Suỵt.” Edward đặt ngón tay dài bên bìa, nhỏ giọng nói: “Nói nhỏ xíu.”
Lộ Dao bước đến, chỉ nhìn thấy hai ngón tay cái to nhỏ của yêu tinh đang dựa sát vào nhau, đặt trên cuốn truyện tranh, đôi mắt nhắm chặt, trên cái bụng tròn tròn phủ một chiếc khăn tay trắng, bên cạnh còn có một vòng hoa giấy trắng.
Móng vuốt đầy thịt nhỏ nhắn của Hối Hối nắm góc cạnh của chiếc bàn thủy tinh tròn, nhỏ giọng hát bài cầu siêu.
Lộ Dao kinh ngạc: “Mấy người sao thế?”
Edward nắm lấy sofa, trên đùi là cuốn truyện tranh đang được mở ra đọc.
Trang đó chỉ có quan tài và hoa trắng đầy đất, Hối Hối mặc bộ suit swallowtail đen ngồi bên bàn, cảm xúc buồn bã giống hệt vị khách trong trang truyện kia.
Đôi mắt xanh lục của Edward khẽ cụp xuống, giọng nói dịu dàng: “Không gì cả, dạy cho Hối Hối tí kiến thức hay ho liên quan đến giấc ngủ thôi.”
Hay ho... Huyết tộc đúng là thích ngủ trong quan tài...
Lộ Dao nén lại cảm giác điên cuồng muốn nôn ói, cảm giác nếu ói là sẽ thua, chỉ yêu tinh đang nằm oài trên trang sách không động đậy: “... Thế là bọn họ không sao?”
“Ừ, ngủ thôi mà.”
“...”
Lộ Dao cạn lời, xém chút thì bị dọa chết, còn tưởng là trong tiệm xảy ra án mạng.
Harold tự mãn với Ti Kim xong, cũng bước vào, nhìn chằm chằm hai thứ nhỏ trên bàn: “Bọn họ ở đây bao lâu rồi? Sao còn chưa đi nữa?”
Tina, Clarissa, Eugenia, Ambrose nghe nói Lộ Dao quay về đều chạy đến, vây quanh bàn thủy tinh tròn.
Puxiu ngủ mê mang, cảm nhận thấy ánh mắt cuồng nhiệt lại còn đáng sợ, mở mắt ra mém chút bị dọa tim bay ra noài.
Cuối cùng bà chủ và rồng đen khổng lồ quay về rồi.
Nhưng không biết tại sao, ác ma, pháp sư chiêu hồn, Huyết tộc, Slime, cự long và Nhân tộc đều vây kín thành vòng, ánh mắt như hổ nhìn chằm chằm anh ấy và Merlulu.
Yêu tinh quá nhỏ, mỗi người vây quanh bàn đều giống như người khổng lồ.
Với Puxiu, trong mắt họ đều tỏa ra tia sáng đáng sợ.
Lẽ nào bọn họ bị lộ hết rồi?
Puxiu lắc tỉnh Merlulu: “ Mau dậy đi, bà chủ về rồi.”
Merlulu xoa mắt ngồi dậy, đối mặt với sự vây quanh của nhân viên tiệm thì bình tĩnh hơn Puxiu.
Cô ấy quét mắt nhìn một lượt, tìm thấy Lộ Dao chính xác, cất đôi cánh bay đến trước mặt cô: “Cô là chủ quán à?”
Đôi mắt và mái tóc của Merlulu đều là màu cam quýt, trên đỉnh đầu có hai búi tóc, ở giữa đầu là hai đóa hoa tím nhỏ, mặc chiếc đầm quýt tinh xảo, dễ thương đến mức khiến người ta không nói nên lời.
Lộ Dao vươn tay, để cô yêu tinh đáp lên lòng bàn tay mình, mỉm cười gật đầu: “Ừ. Tôi là Lộ Dao, là chủ của tiệm nail này.”
Merlulu ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Tôi là Merlulu, tên hơi ngốc ngồi đằng kia Puxiu. Chúng tôi là pháp sư Ma pháp Ánh Sáng, đến để ứng tuyển nhân viên cho tiệm.”
Lộ Dao vừa nội dung tuyển pháp sư Ma pháp Ánh Sáng thêm vào thông báo ứng tuyển, không ngờ nhanh thế đã có người đến ứng, còn là một đôi yêu tinh song sinh.
Bởi vì trước kia Ambrose nói, thị trấn Lục Bảo Thạch không có quá nhiều pháp sư ma pháp, trong thị trấn ra vào phần nhiều là tiểu thương bình thường và dân cư, rất khó tìm được người phù hợp.
Lộ Dao hỏi: “Mặc dù là tuyển pháp sư Ma pháp Ánh Sáng, nội dung công việc chủ yếu vẫn là liên quan đến làm nail. Trước kia hai người từng tiếp xúc với làm móng chưa?”
Ánh mắt tròn xoe của Merlulu khẽ chớp, gật đầu: “Ừm, chúng tôi biết dùng dịch gỗ sương mù sơn móng.”
Yêu tinh song sinh biết chủ quán không có ở đây, vừa vào tiệm lại bị truyện tranh và đống đồ ăn vặt thu hút, không chú ý đến các nhân viên trong tiệm làm móng cho khách hàng, lúc đó còn tưởng rằng tiệm này cũng dùng cách truyền thống để sơn móng.
Puxiu cũng cất cánh bay đến, đáp xuống bên cạnh Merlulu, ngoan ngoãn trang giành: “Lấy dịch gỗ sương mù và giúp khách hàng sơn móng, tôi và Merlulu đều có thể học.”
Lộ Dao giả vờ trầm ngâm, vuốt cằm đề nghị: “Xem ra hai người vẫn chưa biết, tiệm chúng tôi không dùng dịch gỗ sương mù làm móng. Một hai câu không nói rõ được, không bằng trải nghiệm trước một chút rồi hai người hẵng quyết định có muốn ứng tuyển không?”
Hai yêu tinh nhỏ cảm thấy có hơi kỳ lạ, đến rất đột nhiên, mục đích rất rõ ràng, muốn ở lại tiệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận