Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 661: Tôi vẫn thích dáng vẻ điềm tĩnh bên trong lúc đầu của anh hơn 5

Tôi vẫn thích dáng vẻ điềm tĩnh bên trong lúc đầu của anh hơn 5
Giang Thành vừa xuống thuyền, không quan tâm những chuyện khác đã vội vàng chào hỏi Triệu Quảng Hồng: “Trời vẫn chưa tối, còn nửa canh giờ nữa mới có lệnh cấm đi lại ban đêm. Ngươi đưa ta đi xem thử rạp chiếu phim kia nhanh đi.”
Triệu Quang Hồng cười khổ: “Giang công tử đúng là sốt ruột, rạp chiếu phim ở phía đông phố Tùng An, muốn qua đó nhanh nhất cũng phải nửa canh giờ. Huống hồ trời cũng đã tối, mọi người đi đường mệt nhọc, chi bằng tối nay hãy nghỉ ngơi thật tốt, sáng sớm ngày mai rồi đi.”
Kể từ lúc ở Giang Nam, Giang Thành nghe nói đến rạp chiếu phim ở thành Lương Kinh thì lòng đã luôn hướng về nó rồi.
Lão thái gia bảo đại quản gia vào kinh thăm dò, Giang Thành nghe vậy thì chủ động xin thái gia cùng vào kinh.
Trên đường ngồi thuyền đến đây, ngày nào hắn ta cũng mong chờ, còn không sợ phiền phức bảo Triệu Quang Hồng kể lại những thứ từng trải ở rạp chiếu phim.
Nhưng tiếc là Triệu Quảng Hồng cũng chỉ đến đó được một lần, không biết đã lặp lại bao nhiêu lần những thứ đã nghe được.
Nhưng vị Giang thiếu gia đây thật sự nghe hoài không chán.
Lúc này không dễ gì mới đến được Lương Kinh nhưng cứ nhất quyết lại không đúng dịp, còn phải đợi cả đêm.
Giang Thành hơi buồn bực nhưng hắn ta cũng không còn cách nào khác.
-
Hôm sau, Lộ Dao đã đến rạp chiếu phim từ sớm, lên lầu quan sát một vòng, xác định trên lầu đã được bảo trì xong.
Trên cơ bản, bố cục của lầu hai hoàn toàn giống với lầu một, chỉ là một bên là khu chiếu phim cỡ lớn còn một bên là khu binh thường, phòng chiếu phim 3D và nhã gian của lầu một tạm thời không mở.
Lầu hai không có chỗ bán vé, quầy bán vé và đồ ăn vặt đều nằm ở lầu một.
Như vậy, khu nghỉ ngơi của lầu hai rộng rãi hơn rất nhiều.
Lộ Dao đặt máy gắp thú ở sát tường khu vực đối diện quầy bán đồ ăn vặt lầu một.
Cô nhìn trái nhìn phải, cứ cảm thấy chỉ đặt một máy gắp thú ở đây thì hơi đáng thương cho nó.
Lầu hai không có màn hình quảng cáo, cách bài trí của khu nghỉ ngơi y hệt lầu một, cũng là bàn thủy tinh tròn phối với dãy ghế mây tre, rồi lại nhìn sang máy gắp thú, trông càng đáng thương hơn.
Lộ Dao im lặng một lúc, quay người bước xuống lầu đi đến phố thương mại, gọi điện thoại cho Phó Trì.
Nửa giờ sau, một chiếc xe hàng màu trắng tiến vào phố thương mại.
Trợ lý của Phó Trì đi theo, giúp tài xế dỡ hai chiếc máy bán hàng tự động, hai máy gắp thú hoàn toàn mới và một số đồ uống từ trên xe xuống.
Đợi khi xe và trợ lý rời khỏi, Lộ Dao nhân cơ hội thu bốn chiếc máy vào kho hàng luôn mang theo bên mình, quay người trở về rạp chiếu phim.
Bốn cái máy mới lần lượt được đặt bên cạnh chiếc máy gắp thú hệ thống tặng, chiếm hết một nửa không gian mặt tường.
Cuối cùng Lộ Dao cũng cảm thấy thuận mắt được hơn chút, vừa chất đồ uống vào máy bán hàng tự động vừa lẩm bẩm: “Ai nói có tiền không phải là một loại năng lực chứ?”
Hệ thống: […]
Lầu hai của rạp chiếu phim đột nhiên mở cửa, khách hàng cũng cảm thấy hợp lý, dù sao biển báo “Đang thi công. Xin đừng lên lầu!” đã được treo rất lâu rồi.
Nhưng lầu hai được mở thì nhân lực lại không đủ.
Lộ Dao sắp xếp cho Trường Minh soát vé lầu hai, cô ở khu nghỉ ngơi hướng dẫn những khách hàng có hứng thú với máy gắp thú và máy bán hàng tự động.
Dưới lầu lại dán thông báo tuyển dụng mới, tuyển thêm hai nhân viên nam hoặc nữ.
Lục Kim và Uyển Vũ đã theo Điệp Thất đến rạp chiếu phim từ sớm, chuẩn bị mua vé xem suất chiếu sớm nhất, kết quả lại nhìn thấy thông báo tuyển dụng được dán trước cửa, hai người nhìn nhau rồi lại nhìn sang Điệp Thất.
Không phải đúng lúc quá rồi sao?
Rạp chiếu phim thiếu người chứ không phải họ theo đến đây đòi ở lại.
Tối hôm qua khi ăn cơm với nhau, Điệp Thất không cho phép hai người họ vào rạp chiếu phim bởi vì thật sự đã có quá nhiều người rồi.
Bà chủ cũng không ngu ngốc gì, nếu thêm nữa chắc chắn sẽ phát hiện thấy không đúng lắm.
Đôi mắt Điệp Thất lạnh lùng, không vì thế mà thay đổi: “Tối hôm qua đã nói rồi, hai người vui chơi ở Lương Kinh thêm vài ngày thì về Mộ Thủy Thành.”
Kim Lục và Uyển Vũ vô cùng uất ức, nhưng lại không dám làm trái.
Điệp Thất quản lý nội vụ Lăng Tiêu Các nhiều năm, cũng đã xây dựng thế lực nhiều năm nên lúc nặng lời còn dọa người hơn Tiêu Cửu.
Kim Lục và Uyển Vũ uất ức trong thầm lặng, kết quả lại nhận được bữa sáng cho nhân viên chung với Điệp Thất, hôm nay là mì hải sản siêu đắt tiền được đưa đến từ cửa hàng Lông Xù.
Một bát mì đủ hương vị trôi xuống bụng, hai người lại quên đi những điều không vui lúc nãy, vui vẻ chạy đi mua vé.
Ăn cơm tốn chút thời gian, lúc ra khỏi cửa đã bắt đầu xếp hàng rồi.
Hai người mua được vé, là phòng ở lầu hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận