Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 567: Mùa hoa rơi lại gặp chàng 5

Lộ Dao đi ra từ phòng nghỉ, dặn dò Phó Trì trông tiệm, cô muốn đến thành phố Dạ Quang một chuyến.
Nhiệm vụ mới nhất quá khó, nhất định phải đẩy nhanh tiến độ ra mắt phim mới.
Loa thông báo bỗng nhiên vang lên, buổi công chiếu “Mùa hoa rơi gặp lại chàng” vừa mới kết thúc.
Lộ Dao đi đến cửa soát vé, chào hỏi Khốc Bát, muốn bảo hắn hôm nay tan làm đừng vội về, lại thấy người này nước mắt lưng tròng, khóc như một chú chó con: “Anh làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao?”
Khốc Bát thút tha thút thít, vung ống tay áo lên tùy tiện lau mặt, rồi yếu ớt lườm Lộ Dao một cái, xoay người đi hướng dẫn những vị khách đã ra ngoài.
Vành mắt của những vị khách đều đỏ hoe, giống như đã khóc rất nhiều.
Không ít những vị khách đi tới đi lui lại bắt đầu nức nở, mơ mơ hồ hồ gọi tên của Hoa Thời và Thẩm Hương Quân.
Hầu hết các tiểu thư quý tộc mặc nam trang đến xem phim vừa ra ngoài liền vội vã lên xe ngựa, hốc mắt đều vừa đỏ vừa sưng.
Khán giả mua vé suất chiếu thứ hai đang ngồi chờ ở khu nghỉ ngơi, nhìn thấy khán giả ai cũng khóc lóc, trong lòng không khỏi căng thẳng, chẳng lẽ bộ phim lần này không hay sao?
Chết thật!
Lần này giá vé đắt hơn trước, nếu không hay thực sự sẽ tức đến phát khóc.
Có người gọi một vị khách vừa đi ra từ phòng chiếu phim lại, cẩn thận hỏi: “Không hay sao?”
Người nọ dùng tay áo hung hăng lau mặt, trừng mắt nhìn hắn nói: “Ngươi nhất định phải đi xem, không xem sẽ hối hận!”
Nói xong lại bắt đầu oa oa khóc lớn, làm cho vị khách lên tiếng hỏi kia không hiểu ra sao.
Lộ Dao thò đầu ra nhìn xung quanh một vòng, quay lưng lại muốn cười, ngẩng đầu liền nhìn thấy Chu Châu nước mắt lưng tròng, cố nén cười, đứng đắn nói: “Không có việc gì, tôi đi trước, hôm nay có chút việc.”
Chu Châu giữ chặt vạt áo của Lộ Dao, dựa cả người lên, khóc lớn: “Bà chủ, ta khó chịu quá! Tại sao, tại sao!!!”
Lộ Dao đành phải xoay người, ôm Chu Châu an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc nữa.”
Hệ thống giống như bỗng nhiên đến thời kỳ phản nghịch, không muốn buông tha bất kỳ cơ hội nào nhắm vào chủ tiệm: [Giả bộ, cô cứ giả bộ đi. Cô là đầu sỏ, đầu sỏ!]
Lộ Dao muốn cười, lại sợ kích thích đến trái tim nhỏ yếu ớt của Chu Châu lần nữa, liều mạng hít vào thở ra, giảm bớt cảm xúc.
Bản phim truyền hình và bản điện ảnh của “Mùa hoa rơi gặp lại chàng” có kết cục không giống nhau, bản phim truyền hình là HE, Thẩm đại nhân vượt qua muôn vàn khó khăn cưới được Hoa Thời, nhưng bản điện ảnh lại là kết mở.
Bản quyền của hai phiên bản đều thuộc về công ty đó, giá cả của đối phương cũng giống nhau.
Lộ Dao nhanh chóng xem qua cả hai phiên bản, cuối cùng lựa chọn bản điện ảnh.
Từ phản ứng của khán giả đến xem hôm nay, lựa chọn này đã đặt cược đúng rồi.
Khóc lớn cười to, có vui có buồn, có chờ đợi có tiếc nuối, trải nghiệm cảm xúc thăng trầm còn sâu sắc hơn là cứ thế bằng phẳng đi đến cuối cùng.
Kết cục của bản điện ảnh, Thẩm Hương Quân và Hoa Thời đồng tâm hợp lực, thanh lý sạch sẽ triều đình, kẻ ác nhận được trừng phạt nên có, tình hình thiên tai, thổ phỉ ở quê nhà Hoa Thời đều được giải quyết, linh hồn hai người cuối cùng cũng trở lại vị trí ban đầu.
Thông qua góc nhìn của Hoa Thời, Thẩm Hương Quân được quan sát và trải nghiệm nỗi khổ của dân chúng, cũng nhìn kỹ chính mình, trong dã tâm của hắn có thêm một lý tưởng cao thượng.
Hoa Thời được mở mang những âm mưu của triều đình, cũng biết mỗi một bước đi của Thẩm Hương Quân đều như đi trên băng mỏng, sau này nàng cũng không thể giúp được hắn nữa.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới hoa cúc dại lay động theo gió trên sườn núi trước cửa nhà nhiều năm trước, nỗi nhớ nhà giống như tên bắn.
Hoa Thời nói lời từ biệt với Thẩm Hương Quân, đưa đám trẻ rời khỏi kinh đô, trở về ngọn núi cằn cỗi.
Nhiều năm sau, Thẩm tướng áo gấm về quê đi ngang qua núi, bởi vì ẩm thấp cảm thấy khó chịu, nửa đường dừng lại tìm thầy thuốc.
Trên đường gặp một học viện, cửa viện mở rộng, từ trong viện truyền đến tiếng đọc sách.
Hắn run rẩy đi tới cửa, học trò trong viện có nam có nữ, nữ nhân tay cầm quyển sách, thanh âm hơi khàn, dung nhan cũng bị gió sương ăn mòn.
Nàng như cảm thấy gì đó, ngẩng đầu nhìn sang, đôi mắt đen láy vẫn như năm đó, trong suốt vô ngần.
Thẩm tướng sửng sốt.
Gió nổi lên, cây hạnh dựa bên tường đất màu vàng khẽ xào xạc, sau đó hoa hạnh rơi như tuyết.
Thẩm Hương Quân không nhịn được vươn tay, đáng tiếc không bắt được cái gì.
Đi qua những năm tháng.
Mùa hoa rơi lại gặp chàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận