Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 112: Bé rồng vàng này trốn không thoát 4

Sổ tay hướng dẫn chỉ có thể xem được một trang, Lộ Dao xem xong bỏ lại vào kho, lấy lý luận ma pháp sơ cấp ra, tùy ý lật hai trang: Ma pháp chính thống chia thành năm hệ lần lượt là Phong, Hỏa, Lôi, Thổ, Mộc, còn có Ma pháp Ánh Sáng và Ma pháp Bóng Tối, ...
Lộ Dao: “Phần thưởng này rất lạ, lẽ nào tôi còn phải học Ma pháp?”
Hệ thống: [Nhiệm vụ và phần thưởng dựa theo phương hướng kinh doanh chính do bà chủ chọn mà tự sinh ra, xin bà chủ tiếp tục cố gắng!]
Căn cứ theo kinh nghiệm một cửa hàng, đi theo nhiệm vụ, có thể đạt đến điểm cuối, Lộ Dao không gấp.
Lúc này trong tiệm không có khách, Lộ Dao chuẩn bị xem sách Ma pháp.
Lúc nhỏ chắc không chỉ có mình cô là ảo tưởng bản thân là thiếu nữ Ma pháp đâu nhỉ?
Nói không chừng có thể thật sự hoàn thành ước mơ ở thế giới này?
Ti Kim chân trước rời khỏi tiệm nail, mấy người trong nhìn lén trong tối cũng nhanh chóng tản đi, hình như cửa hàng này cũng chẳng có gì đặc biệt.
Đối diện chéo tiệm nail là một tiệm thuốc của dược sĩ Lê Tu, cô ấy cũng luôn quan sát cửa hàng nhỏ đột ngột xuất hiện dạo này.
Cô ta thấy chàng trai có hơi thở đáng sợ kia tò mò đi vào tiệm nail, mấy tiếng sau bỗng vội vã rời đi, trên người gần như chẳng có thay đổi gì, vô cớ làm cô ấy càng tò mò hơn.
Lê Tu định mượn việc thu xếp dược liệu để chuyển lực chú ý, bận cả buổi chiều vẫn còn đang thu xếp túi thảo dược đầu tiên.
Dời lực chú ý thất bại, cô ấy thật sự quá tò mò.
Lê Tu cất thảo dược đi, trước khi đóng tiệm, chầm chậm đi đến trước cửa tiệm nail, hít sâu một hơi, gom hết dũng khí đẩy cửa vào.
Lộ Dao nghe thấy tiếng bước chân, buông sách xuống nhìn qua.
Quả nhiên chỉ cần có người đầu tiên ăn cua, vị khách thứ hai cũng sẽ đến cửa rất nhanh, còn là một chị gái đáng yêu.
Cô đứng dậy, thân thiết chào hỏi: “Chào chị, mời qua đây ngồi.”
Lê Tu bị sự nhiệt tình của Lộ Dao dọa hết hồn, nhưng đôi mắt cô trong veo, khí chất ôn hòa, không hề khiến người ta chán ghét. Lê Tu bình tĩnh lại, đi qua, thấp giọng nói: “Bà chủ, tôi muốn biết phục vụ làm nail là gì?”
Lộ Dao thuần thục đưa máy tính bảng sang: “Nói đơn giản chính là vẽ cho móng tay đẹp, dùng nước sơn và đồ trang trí đính lên móng tay. Mấy kiểu này là tôi từng làm, chị có thể xem thử có hứng thú với cái nào không.”
Lê Tu phát hiện công cụ gọi là “máy tính bảng” này vô cùng lợi hại, không kịp nghĩ kỹ, bỗng bị mọi thứ thấy được trước mắt thu hút, những cái này đều là móng tay? Sao lại xinh đẹp như vậy?
Ti Kim rời khỏi tiệm nail, lo lắng móng đẹp bị hư, không dám biến về hình rồng, cả đường chạy điên cuồng, cuối cùng cũng chạy đến đồng hoang Montenegro trước khi trời tối.
Đồng hoang Montenegro rộng lớn, điều kiện cực kỳ tệ, xung quanh có một vùng đầm lầy khổng lồ tối mịt, sinh vật yếu ớt không thể tồn tại, con người cũng không dám bén mảng, chỉ có Long tộc mạnh mẽ có thể tùy ý ra vào nơi không người này.
Ti Kim và Harold thường xuyên hẹn đánh nhau ở đây, tiêu hao tinh lực còn lại của Long tộc.
Một con rồng đen ngồi xổm ở cuối đồng hoang, vọng về tia hoàng hôn cuối cùng còn chưa lặn vào giữa núi biển.
Ti Kim dừng lại sau lưng con rồng đen, muốn tìm một chủ đề giảng hòa bầu không khí: “Harold...”
Vừa gọi tên xong, con rồng đen quăng cái đuôi rồng vừa mạnh vừa có lực qua, đánh thẳng vào Ti Kim.
Ti Kim né trái né phải, vẫn bị bé rồng đen phẫn nộ quất cho hai cái.
“Ti Kim.” Rồng đen xoay đầu qua, đôi mắt xanh thẳm nhìn chòng chọc vào Ti Kim như nhìn một con rồng chết: “Trời tối rồi.”
“Xin lỗi, tôi đến muộn là có nguyên nhân. Cậu nghe tôi nói.” Đôi mắt vàng đậm của Ti Kim vẫn lấp lánh trong đêm, ngữ khí xoa dịu.
Cái móng đang định hất qua của Harold dừng lại, lạnh lùng trừng Ti Kim: “Nói.”
Nếu không phải lý do có thể để hắn tín phục, hắn sẽ lập tức đánh chết con rồng vàng bắt hắn chờ cả buổi chiều này.
Ti Kim hoàn toàn không cảm nhận được áp suất thấp trên người Harold, xòe mười ngón tay bling bling của mình ra, giơ đến trước mặt Harold: “Cậu xem, này gọi là làm nail. Thị trấn nhỏ Lục Bảo Thạch mới mở một cửa hàng, chuyên vẽ móng. Đây là kiểu bà chủ đích thân thiết kế cho tôi, cậu xem bé rồng đang ngủ này, giống cậu lúc nhỏ biết bao.”
Trán Harold nổi gân xanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận