Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 541: Tiểu Phó 1

Triều Đại Vũ đang là buổi trưa, trên màn hình điện thoại di động hiển thị là bảy giờ sáng.
Ngày thường cũng tầm thời gian này là Phó Trì sẽ tới cửa hàng Lông Xù.
Lộ Dao bảo anh ta tới thẳng nơi này.
Chiếc Bugatti màu đen lái ra khỏi khu biệt thự. Cảnh sắc quen thuộc mà đơn điệu lướt nhanh qua. Mặt mũi Phó Trì trông vừa chết lặng vừa uể oải. Anh ta hoàn toàn không có chút mong đợi nào đối với lần chữa trị này nên tất cả mọi thứ xung quanh đều khiến anh ta cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Những ký ức và cảnh tượng đã từng xảy ra trong quá khứ kia không ngừng hành hạ anh ta, níu lấy cơ thể anh ta rồi trở thành những cơn ác mộng.
Anh ta như bị nhấn vào trong vũng bùn lầy, vô tri vô giác, thế mà cuối cùng anh ta vẫn chọn không quên.
Bây giờ trong lòng Phó Trì đang hơi u ám.
Bà chủ của khu phố thương mại cho anh ta hai sự lựa chọn. Với anh ta, hoặc với bà chủ mà nói thì thẳng tay xóa sạch ký ức mới là cách thoải mái nhất.
Những người cảm xúc không ổn định như anh ta nhất định phải xoá ký ức đi càng sớm càng tốt.
Nhưng anh ta lại muốn chọn phương án thứ hai. Anh ta sống một cách khổ sở nên cũng muốn kéo người khác theo cùng.
Lộ Dao cúp điện thoại, tâm trạng cực kỳ tốt.
Quản lý sảnh sắp tới rồi.
Hệ thống: [... Phó Trì sẽ bằng lòng làm quản lý sảnh à? Thật không hợp lẽ thường!]
Lộ Dao: "Quản lý sảnh thì sao nào? Rạp chiếu phim của chúng ta thú vị như thế mà. Tôi đảm bảo anh ta tới rồi sẽ không đi nổi."
Hệ thống: [... Cô cũng lạc quan quá nhỉ.]
Phó Trì khác với Cơ thị. Anh ta đơn giản là một người có tiền, không hề kính sợ quỷ thần giống như Cơ thị. Anh ta cảm thấy lần này mộng tưởng của bà chủ sẽ thành hư vô rồi.
Khốc Bát đi ngang qua đúng lúc thấy Lộ Dao đang nghe điện thoại. Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động: "Bà chủ, ngươi cầm cái gì thế?"
Lộ Dao nâng tay lên: "A, cái này hả? Điện thoại di động ấy mà."
Khốc Bát không hiểu: "Điện thoại di động á?"
Lộ Dao: "Là một công cụ truyền tin. Đúng rồi, anh đứng qua đây đi. Tôi sẽ chụp cho anh một bức ảnh."
Khốc Bát càng ngơ ngác hơn: "Chụp ảnh là cái gì vậy?"
Lộ Dao bảo Khốc Bát chọn đại một chỗ nào đó trong khu nghỉ ngơi ngồi xuống, còn mình thì chọn góc độ để chụp ảnh cho hắn, chụp xong còn đưa cho hắn xem: "Này, đây là ảnh của anh này."
Khốc Bát dùng hai tay đỡ lấy điện thoại di động, mắt trợn tròn lên, sợ ngây người. Dáng vẻ của người trên màn hình giống hắn y như đúc: "Đây là... ta sao?"
Lộ Dao gật đầu: "Đúng rồi, chẳng phải anh muốn nhuộm tóc màu tím à? Tôi dùng ảnh của anh thử màu tóc trước một chút đã."
Khốc Bát tự động lọc hết những từ ngữ mình nghe không hiểu ra rồi ngước mắt nhìn về phía Lộ Dao: "Bà chủ, có thể cho tôi cái hình này không?"
Lộ Dao cụp mắt đầy suy tư rồi gật đầu nói: "Điện thoại di động thì không thể đưa cho anh được nhưng ảnh thì có thể. Ngày mai tôi sẽ in cho anh mấy tấm."
Khốc Bát không hiểu những thứ này nhưng nghe nói ảnh có thể cho mình thì mắt sáng lên: "Cảm ơn bà chủ."
Phó Trì đứng ở cửa rạp chiếu phim, cách tấm kính thuỷ tinh nhìn thấy trang trí bên trong và Lộ Dao đang ngồi ở khu nghỉ ngơi. Anh ta hơi nhíu mày. Cái rạp chiếu phim này ngừng hoạt động rồi à?
Anh ta đi lên bậc thang, giơ tay lên gõ nhẹ thuỷ tinh rồi cất tiếng gọi: "Lộ Dao, tôi đến rồi."
Lộ Dao nghe tiếng ngẩng đầu lên, không thấy Phó Trì mà ở cửa toàn là người dân triều Đại Vũ đang ra ra vào vào.
Cô đứng dậy đi tới, đóng một cánh cửa kính lại, suy nghĩ trong lòng một chút rồi lại mở ra.
Tinh Môn đã chuyển về phía khu phố thương mại rồi. Phó Trì đang đứng ngoài cửa.
"Vào đi." Cô nói.
Phó Trì bước vào rạp chiếu phim. Vừa vào anh ta đã nghe thấy rất nhiều tiếng động, bèn xoay người nhìn ra sau lưng, con ngươi hơi co rút lại.
Bên ngoài tấm thuỷ tinh trong suốt không còn là đường xá yên tĩnh hoang vu của khu phố thương mại nữa mà là một con đường lát đá xanh vắt ngang qua, hai bên có những ngôi nhà cổ kính.
Người qua lại trên đường dù là gái hay trai thì tất cả đều để tóc dài cả, mặc trường sam bằng vải thô, thản nhiên chậm rãi đi lại trên đường.
Hoàn toàn khác với những nhà hàng bắt chước xây dựng theo lối kiến trúc cổ, con đường này tràn ngập hơi thở cuộc sống và cảm giác chân thực người ta khó mà hình dung được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận