Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 758: Bổ túc thời thơ ấu chính thức bắt đầu 1

Bổ túc thời thơ ấu chính thức bắt đầu 1
Buổi sáng, Tiêu Trạch vừa đến công ty, từ phòng pha trà rót nước về đến vị trí làm việc, cúi đầu xuống thì thấy tin nhắn từ Trung tâm bổ túc trẻ em gửi đến trên điện thoại.
Kể từ lần điền trắc nghiệm tuổi thơ ở Trung tâm bổ túc trước đó, Tiêu Trạch không đến số 66 đường Tam Hoa lần nào nữa.
Anh ấy thử mổ xẻ nội tâm của mình, phát hiện sự chống cự vô danh ấy đại khái là xuất phát từ lòng tự tôn đáng thương của người trưởng thành.
Rõ ràng chỉ là một tờ khai đơn giản, anh ấy lại nghiêm túc viết ra một chuyện thảm thương nhất trong ký ức tuổi thơ.
Nếu là Tiêu Trạch lúc mười sáu tuổi, có lẽ còn không cảm thấy không chỗ dung thân như vậy.
Giờ đã hai mươi hai tuổi rồi, đời người vẫn là một mảnh hỗn độn, thổ lộ tiếng lòng với người không quen lắm, phảng phất như làm nũng vậy.
Càng nhớ lại càng thấy xấu hổ, càng không muốn thấy lại thì lại càng không nhịn được nhớ về.
Đêm hôm ấy, Tiêu Trạch về đến chung cư thì quyết định sẽ không đến Trung tâm bổ túc trẻ em nữa.
Nhưng mấy hôm nay, anh ấy vẫn luôn lặng thầm quan tâm đến Trung tâm bổ túc.
Bong bóng nước dệt mộng và bong bóng nước cảm xúc hiệu quả vượt bậc, ngày nào cũng có người chia sẻ cảm nhận sử dụng trên mạng.
Một tuần trước, trung tâm bổ túc mới cho ra bánh mochi làm tâm trạng vui vẻ.
Nghe nói ăn xong thì có thể nhìn thấy ảo ảnh giúp tâm trạng tốt lên, Tiêu Trạch lòng biết chắc chắn là bánh ngọt đêm ấy bà chủ lấy cho anh ấy ăn thử.
Vừa bán ra đã nhận được vô số đánh giá tốt.
Có người đưa bong bóng nước và bánh mochi đến trung tâm xét nghiệm để kiểm tra, còn báo cáo lên mạng, kết quả nguyên liệu điều chế đều thông thường và bình thường, không xét nghiệm ra được bất kỳ chất lạ nào.
Vì chuyện nhỏ này mà trên mạng còn ồn ào một trận.
Có người cho rằng thứ bà chủ buôn bán chỉ là hàng hóa bình thường, khách hàng thấy có hiệu quả, e là bị trúng thuật thôi miên rồi, thật ra là một trò bịp bợm.
Khách hàng từng mua bong bóng nước và bánh mochi thật sự lại không cho rằng mình bị thôi miên. Cách nói này cũng như sống chết mặc bay.
Tiêu Trạch cũng còn đang sử dụng bong bóng nước, không phải rất thường xuyên.
Lúc cảm xúc khó giải tỏa, thổi bong bóng một lát, hoặc là ngủ một giấc rồi mơ một giấc mơ, thật sự sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Anh ấy đoán năng lực của bà chủ e là có thể lấy thứ tương tự “cảm xúc” gắn lên vật chất, gây nên ảnh hưởng với xung quanh.
Đơn giản thì chính là cảm giác bầu không khí.
Chỉ là bà chủ có thể vật chất hóa cảm giác bầu không khí hão huyền, thậm chí có thể tạo ra ảo cảnh, nên không thể xét nghiệm ra thành phần liên quan từ trong sản phẩm.
Nghĩ vậy, nếu bà chủ muốn gieo nỗi tuyệt vọng cho người xung quanh, cũng là chuyện dễ dàng.
Tiêu Trạch kéo cảm xúc bay xa về, nhìn tin nhắn trên điện thoại lần nữa.
Trung tâm bổ túc trẻ em mới cho ra công cụ mạnh nhất dùng cho việc bổ túc thời thơ ấu, bà chủ mời anh ấy ắt phải đến thử nghiệm một lần.
Công cụ mạnh nhất?
Xem ra chẳng đáng tin, nhất là bà chủ còn đặc biệt dùng mấy từ “công cụ mạnh nhất” bỏ trong ngoặc để nhấn mạnh, hơi thở của học sinh tiểu học tạt thẳng vào mặt.
Xế chiều, Trung tâm bổ túc trẻ em.
Tiêu Trạch xách túi đứng ở cổng, đi làm cả ngày đều bối rối, kết quả vẫn đến.
Nhị Tâm giờ đây chuyển nghề đến trung tâm bổ túc, đã trở thành linh vật trong cửa hàng.
Ngày thường, Lộ Dao bận phía sau, Nhị Tâm bá đạo chiếm lấy ghế nằm của bà chủ, nằm sấp trên đó mà ngủ, liếm lông, hoặc là cách cửa kính quan sát con người.
Nó thấy Tiêu Trạch đứng mãi ở cổng không vào, nhẹ nhàng vọt lên nhảy xuống ghế, đứng ở bên cửa gẩy gẩy cửa kính: “Meo~”
Lộ Dao nghe thấy tiếng thì biết có khách đến, đứng dậy đi ra, thấy là Tiêu Trạch thì chào: “Chờ cậu cả ngày rồi, nhanh vào đi, dẫn cậu đi xem thử giáo viên mới của trung tâm bổ túc chúng tôi.”
Giáo viên?
Tiêu Trạch đi theo Lộ Dao, vào căn phòng bí mật lúc trước không ở ra bên ngoài.
Trong phòng bố trí đơn giản chỉ có một bộ bàn ghế, cả mặt tường đối diện cửa toàn là sọc caro như các ngăn tủ nhỏ.
Tiêu Trạch ngắm một lát rồi mới đi đến ngồi xuống cạnh bàn, cúi đầu trông thấy trên bàn có một món đồ chơi cự long cuộn người ngủ, cũng giống như là đồ trang trí.
Món đồ trang trí ấy đen láy toàn thân, chỉ có mấy vết bạc không rõ cho lắm trên chóp đuôi, rồng nhỏ béo ú ôm lấy đuôi bằng hai móng vuốt, cơ thể cuộn tròn lại một cục, đang nhắm mắt.
Chi tiết làm rất tốt, vừa tinh xảo lại có cảm giác chân thật, còn vô thức cho người ta cảm giác thần bí.
Mà trên cơ thể rồng nhỏ đang cuộn người khoảng một xen-ti mét vuông, một quả cầu màu bạc nổi lên.
Quả cầu nhỏ lớn hơn rồng đen ngủ say đôi chút, nhưng lại giống như được rồng đen dùng cơ thể đỡ lên.
Lộ Dao chỉ vào quả cầu nhỏ giới thiệu: “Đây chính là giáo viên bổ túc mới đến của trung tâm bổ túc chúng tôi - Alfred, cũng là công cụ mạnh nhất tôi nói với cậu trong tin nhắn.”
Tiêu Trạch: “... Alfred... Giáo viên?”
Lộ Dao cười nói: “Đừng ngạc nhiên vậy, nghe tôi giải thích với cậu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận