Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 542: Tiểu Phó 2

Sau khi nhìn thấy cửa hàng Lông Xù, trong lòng Phó Trì đã có những suy đoán về thế giới của rạp chiếu phim rồi. Thế nhưng anh ta lại không ngờ được rằng đây lại là cổ đại.
Mở rạp chiếu phim ở thời đại như này, bà chủ thật sự không sợ bị coi là đồ tà ma rồi bị đốt quán à?
Phó Trì không biết rằng sự xuất hiện của anh ta cũng khiến người dân triều Đại Vũ chấn động.
Vì trước đó đã hẹn trước là sẽ đến thăm, nghĩ rằng nơi này là nơi làm việc nên Phó Trì ăn mặc khá là nghiêm túc theo thói quen nghề nghiệp với áo sơ mi cà vạt phối với vest chất lượng cao. Giày da, kẹp cổ áo và đồng hồ đeo tay của anh ta đều là đồ được đặt làm riêng.
Trước khi ra khỏi cửa, anh ta cảm thấy vẻ mặt mình không tốt lắm, đôi mắt lõm xuống vô thần, vành mắt đen thui nặng trĩu nên đã đeo thêm một cặp kính trơn gọng vàng hồng, tròng màu xám tro.
Cách ăn mặc của anh ta và Lộ Dao nổi bật như nhau, cộng thêm tóc ngắn và mắt kính nữa thật sự khiến khách hàng của rạp chiếu phim giật mình ngạc nhiên.
Một mình bà chủ bị điên thì thôi đi, sao bây giờ lại có thêm một người đàn ông quái dị thế này?
Vạn Bảo Châu mặc nguyên một bộ đồ xa xỉ, vải là vải tơ lụa, đầu đội ngọc quan, bên hông có đeo một ngọc bội, trong tay cầm một cái quạt xếp phe phẩy liên tục, ung dung thản nhiên bước vào rạp chiếu phim.
Còn chưa kịp quan sát trang trí trong rạp, ánh mắt nàng ta đã bị người đàn ông đứng bên cạnh Lộ Dao thu hút.
Cách ăn mặc của hai người kia rất lạ lùng nhưng lại xứng đôi một cách khó hiểu.
Vạn Bảo Châu cảm thấy hai người đang đứng trong rạp chiếu phim này còn đẹp mắt hơn dân chúng xung quanh nhiều, còn có cả một cảm giác khó nói được thành lời nữa.
Hồng Ngọc cũng đang mặc nam trang, chỉ là theo lối ăn mặc của hộ vệ, bên hông còn giắt một thanh kiếm.
Nàng nhìn qua bên kia theo tầm mắt của Vạn Bảo Châu rồi cố hết sức nheo mắt lại nhưng vẫn không thấy rõ. Thế là Hồng Ngọc yên lặng tiến về phía trước thêm hai bước mới lờ mờ thấy một trai một gái ăn mặc mỏng manh đứng chung một chỗ. Nàng cho là đã vào nhầm nơi ngả ngớn nào đó nên xoay người níu Vạn Bảo Châu lại: "Thiếu gia, chúng ta quay về đi!"
Vạn Bảo Châu không nhúc nhích: "Thú vị, đúng là thú vị. Đi, đi vào mua vé."
Hồng Ngọc không thể lay chuyển được Vạn Bảo Châu, cực kỳ bối rối nhưng vẫn đành xoay người đi mua vé.
Vé của suất chiếu vào giờ Ngọ* đã bán sạch rồi nên hai người bèn mua vé suất chiếu thứ hai và thứ ba trong buổi chiều của cả hai bộ phim "Thiên Hạ Đệ Nhất" và "Đầu bếp nhỏ Thịnh Kinh".
*Giờ Ngọ: 11h trưa đến 1h chiều
Chờ đến suất chiếu còn gần một tiếng đồng hồ nữa nên Vạn Bảo Châu không muốn đi nơi khác mà vòng qua khu nghỉ ngơi ngồi xuống, vừa xem trailer và quảng cáo vừa ăn bỏng ngô được tặng.
Hồng Ngọc ngồi bên cạnh nàng ta cố gắng nheo mắt lại, gắng gượng lắm mới có thể nhìn thấy rõ hình ảnh trên màn hình.
Lộ Dao đưa Phó Trì đi tham quan rạp chiếu phim một vòng, từ phòng chiếu phim ra ngoài hành lang rồi trở lại khu nghỉ ngơi: "Cậu Phó cảm thấy thế nào?"
Phó Trì nghiêng đầu nhìn ra đường phố bên ngoài lớp thuỷ tinh rồi cẩn thận kiềm chế: "Cũng không tệ lắm."
"Vậy chúng ta ký hợp đồng cái đã nhé?" Lộ Dao thành thạo rút một xấp khế ước giữ bí mật ra.
Phó Trì: "Còn phải ký nữa sao?"
Lộ Dao: "Hợp đồng nhân viên không hoàn toàn giống với hợp đồng khách hàng. Nếu ngài nhậm chức ở rạp chiếu phim thì phải ký thêm mấy giấy tờ bổ sung nữa."
Phó Trì cầm hợp đồng lên xem, thấy chức vụ là quản lý sảnh, thời hạn nhậm chức là nửa năm.
Trong khoảng thời gian này tiền lương và quyền lợi giống các nhân viên khác trong các cửa hàng ở khu phố thương mại.
Phó Trì cong môi lên, buồn cười lắm nhưng may mà nhịn được: "Sáu loại bảo hiểm xã hội và một quỹ tiết kiệm nhà ở, lương tháng sáu nghìn ư?"
Lộ Dao gật đầu: "Trải nghiệm cuộc sống mà, phải có cảm giác chân thực chứ."
Cuối cùng Phó Trì cũng không nhịn được nữa mà khẽ cười thành tiếng: "Công việc mới này mới là chỗ không chân thực nhất đấy."
Miệng thì nói vậy nhưng Phó Trì vẫn cúi đầu ký tên lên hợp đồng.
Sau khi ký kết xong, Lộ Dao cất hợp đồng đi rồi đứng lên nói: "Tiểu Phó, tôi sẽ giới thiệu cho anh biết những nhân viên khác một chút."
Tiểu Phó ư?
Ngón tay của Phó Trì gõ nhẹ lên bàn kính rồi thấp giọng lẩm bẩm: "Nghe cái xưng hô này thấy mình trẻ quá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận