Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 509: Quay đoạn quảng cáo ngắn 2

Láng giềng gần phố Tùng An ngày càng tò mò về cửa hàng kỳ lạ này và chủ của nó, nhưng cửa hàng chưa khai trương, người xem náo nhiệt cũng chỉ đành tản đi.
Thế nhưng ai đi ngang qua đây đều sẽ không nhịn được mà liếc mắt nhìn một cái.
Lộ Dao giao chuyện đàm phán mua bản quyền phim cho Cơ Chỉ Tâm.
Cậu ta biết nhiều, lại có mối quan hệ.
Lộ Dao nhìn trúng mấy bộ phim, cậu ta nói đều đàm phán được, nếu thuận lợi thì trong vòng ba đến năm ngày là có thể làm xong.
Buổi chiều, việc sửa chữa rạp chiếu phim kết thúc.
Lộ Dao đi vòng quanh ở trong cửa hàng.
Quầy bán vé đối diện với cửa, bên trái là khu chờ, đặt bàn tròn bằng kính và ghế da để nghỉ ngơi.
Hướng ra ngã tư đối diện khu chờ là một màn hình để chiếu trailer và quảng cáo, người đi đường có thể nhìn thấy qua lớp kính.
Bên phải quầy bán vé chính là phòng chiếu phim, hiện nay chỉ có phòng chiếu phim số một, có thể chứa được ba mươi người xem.
Từ phòng chiếu phim số một đi ra, quẹo phải là có nhà vệ sinh.
Cửa hàng này hơi nhỏ, nhưng sửa sang đều vô cùng phù hợp với yêu cầu của Lộ Dao, đến lúc thăng cấp là ổn rồi.
"Phải tuyển người thôi, dán thông báo tuyển dụng giúp tôi." Lộ Dao gọi hệ thống.
Thông thường, Lộ Dao vẫn có thói quen tuyển nhân viên cửa hàng ở thế giới khác nhau.
Lần này cần tuyển người bán vé, người kiểm vé, nhân viên vệ sinh, trước tiên tạm thời tuyển ba người, đào tạo hai ngày, đợi đến khi phim được chiếu, lúc đó nhân viên cửa hàng chính thức làm việc.
Lần đầu tiên đến thế giới cổ đại, Lộ Dao rất lo lắng không tuyển được người phù hợp.
Chưa được một tiếng sau khi dán thông báo, nhiều người lần lượt đến đây đứng ở cửa nhìn xung quanh.
Nhưng mà phần lớn người nhìn ngó nghiêng một lúc lâu sau, vẫn không dám đi vào. Nhìn thấy cách ăn mặc của Lộ Dao, đôi mắt lộ ra vẻ chần chừ, rồi xoay người rời đi.
Buổi chiều, Lộ Dao cố ý thay một chiếc áo sơ mi dài tay, phối với quần dài màu đen, bọc từ đầu đến chân.
Nhưng ở trong mắt của người Lương Kinh, vẫn giống như mặc áo lót quần lót chạy loạn ở bên ngoài giữa ban ngày ban mặt.
Cô bận rộn cả buổi chiều, chỉ có một cô gái tên là Chu Châu.
Chu Châu nói cha mẹ nàng ta ở Lương Kinh làm ăn nhỏ, trở về nói với người nhà xong rồi tới đây.
Cô gái này mới mười ba tuổi, thường ngày giúp gia đình làm sổ sách, biết được mấy chữ, đi ngang qua chú ý đến thông báo dán ở trên cửa.
Tuy không hiểu người bán vé, người kiểm vé có ý nghĩa gì, nhưng nàng ta hiểu khoản thù lao ở đằng sau, hậu hĩnh hơn làm công ở bên ngoài nên không nhịn được đi vào hỏi.
Sau khi Chu Châu rời đi, không có ai đi vào trong cửa hàng hỏi nữa.
Sắc trời dần tối, màn đêm buông xuống, người đi trên đường ít dần.
Lộ Dao đóng cửa hàng, trở lại phố thương mại, bên này vẫn là buổi chiều.
Cô suy nghĩ trong chốc lát, quay về tiệm nail lấy máy ảnh, đến cửa hàng Lông Xù ở phòng câu cá tìm Cơ Chỉ Tâm.
Cơ Chỉ Tâm đã vội vàng làm xong công việc của một nhân viên nối mạch điện, ngồi ở trên cầu tàu, nhàn nhã mà chơi đùa với hải cẩu con.
Phó Trì cũng ở đây, đang chìa tay ra lấy bánh trung thu từ trên giá để bánh ngọt ở bên cạnh.
Anh ta rất thích ăn bánh trung thu hình hoa cỏ của cửa hàng đồ ăn nhanh, tối hôm qua lúc đi còn muốn mua một hộp lớn.
Dựa vào việc sau khi anh ta ký vào hợp đồng giữ bí mật, lập tức gửi một ngàn vạn vào tài khoản của cửa hàng, Lộ Dao liền hào phóng tặng anh ta một hộp.
Nhưng mà hộp bánh trung thu không mang đi được, Phó Trì vẫn phải đến cửa hàng.
Lộ Dao chen vào giữa hai người ngồi xuống, nhìn Cơ Chỉ Tâm: "Tôi muốn quay quảng cáo, cậu giúp tôi một tí."
"Quảng cáo gì?" Cơ Chỉ Tâm không từ chối, đồng ý một cách rất tự nhiên.
Lộ Dao: "Quảng cáo thông báo tuyển dụng, bên rạp chiếu phim kia cần dùng."
Phó Trì nghe vậy thì vẻ mặt khẽ nhúc nhích, nhưng không lên tiếng.
Cơ Chỉ Tâm nhìn Phó Trì một cái, mỉm cười: "Suýt chút nữa đã quên, nếu nói đến việc quay chụp này nọ, đạo diễn Phó mới là người chuyên nghiệp."
Lộ Dao nhìn Phó Trì, vẻ mặt không tin: "Đạo diễn Phó?"
Cơ Chỉ Tâm: "Chưa nói với cô à? Phó Trì là một đạo diễn rất nổi tiếng ở trong giới."
Lộ Dao lắc đầu.
Cô chỉ nghe nói Bạch Kính muốn đưa người bệnh này đến đây, những cái khác chưa từng giải thích.
Mí mắt của Phó Trì hơi rủ xuống, giọng nói trầm thấp: "Đã không còn là đạo diễn từ lâu rồi, bây giờ là một người rảnh rỗi."
Nhắc đến chuyện cũ, hơi thở quanh thân Phó Trì bỗng trở nên chán chường, bả vai uể oải, không có ý định mở miệng nữa.
Lộ Dao nhìn khách tự thu mình lại, cũng không tiện tiếp tục trò chuyện.
Cô đi với Cơ Chỉ Tâm đến cầu tàu ở phía bên kia phòng câu cá, dành vài tiếng đồng hồ để chụp xong những bức ảnh cần thiết.
Lộ Dao mang máy ảnh về tiệm nail, lại mất thêm mấy tiếng làm hậu kỳ.
Cô đã từng làm loại chuyện như chụp quảng cáo vào lúc mở cửa hàng Blind Box.
Biên tập những hình ảnh đơn giản và xử lý hậu kỳ đều do một mình Lộ Dao làm, lồng tiếng và phụ đề thì giao cho hệ thống.
Hệ thống có thể bao trùm ngôn ngữ của thế giới khác, lại hiểu rõ giọng nói của Lộ Dao, có thể lập tức sửa đè lên.
Bận bịu liên tục tới đêm khuya, Lộ Dao kiểm tra mấy lần, xác định nội dung của video không sai mới an tâm đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ở triều Đại Vũ.
Trên phố Tùng An, người qua đường chen chúc ở giữa phòng đọc sách Vinh Hỉ và Xuân Hi Lâu, cách lớp kính trong suốt mà nhìn vào bên trong rạp chiếu phim, bàn tán sôi nổi.
"Rốt cuộc cái đó là cái gì vậy?"
"Tại sao lại có người di chuyển trong cái rương nhỏ đó?"
"Nàng đang nói gì vậy?"
Người ở trước cửa nhiều lắm, Chu Châu dẫn theo cha nương đến đây bị chặn ở bên ngoài, nửa bước cũng khó đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận