Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 827: Được rồi, đó chính là siêu năng lực 4

Được rồi, đó chính là siêu năng lực 4
Bạch Di tỉnh dậy ở thế giới này, vừa tiếp nhận thân phận mới của mình, vừa dùng góc nhìn của một đứa trẻ trải nghiệm lại cảm giác khi còn bé.
Phương pháp bổ túc này thú vị hơn những gì cô ấy hiểu ban đầu.
Thậm chí trong lòng Bạch Di còn cảm thấy có chút ghen tị.
Nếu cửa hàng này mở ở thế giới của họ, chắc chắn sẽ rất nổi tiếng.
Lộ Dao gật đầu: “Cô sẽ học lớp của Hồ Tiêu, nhưng cô không cần tiếp xúc với cậu ấy. Sau này cô cũng sẽ hướng dẫn những học sinh bổ túc giống như tôi, nhưng tạm thời không cần quá lo lắng. Lần này coi như là trải nghiệm dạy học.”
Sau khi Bạch Di nói chuyện với Lộ Dao xong, mang sự tò mò đến lớp học.
Thân phận của cô ấy là người qua đường. Cho dù đột nhiên gia nhập lớp học này, cũng sẽ không có người hoài nghi cô ấy.
Ngay khi Bạch Di vừa bước vào lớp, cô ấy đã nhận ra Hồ Kỳ, lông mày và đôi mắt khá giống với Hồ Tiêu khi lớn.
Cô ấy ngồi phía sau hai người họ, lúc ngồi xuống không khỏi quan sát hai nhóc đầu đinh ở hàng ghế đầu.
Sau khi quan sát một lúc, Bạch Di nhận ra điều bất thường.
Cậu bé bên cạnh có vẻ trông hơi giống với học sinh bổ túc của Lộ Dao, tên của cậu cũng là Hồ Tiêu.
Còn cái người bên cạnh giống Hồ Tiêu là ai?
Bạch Di bối rối.
Hai người ở hàng ghế đầu vẫn không biết gì.
Hồ Kỳ lại vụng trộm mang Alfred đến lớp học, cẩn thận mở cặp sách ra, vui vẻ bảo Hồ Tiêu nhìn nó.
Sau khi Hồ Tiêu kết thúc buổi bổ túc đầu tiên của mình, cậu đã suy nghĩ thật lâu trong một thời gian dài.
Cậu nên làm gì để bảo vệ bản thân ngu ngốc khi còn nhỏ?
Hồ Tiêu có thể cảm nhận được Hồ Kỳ rất dính người.
Mà so với bản thân, có thể cậu thích Lộ Dao hơn.
Trong thời gian bổ túc, Lộ Dao thực sự giống như một người mẹ ôn hòa.
Không chỉ Hồ Kỳ, ngay cả cậu đôi khi cũng bị nhầm lẫn nếu không chú ý.
Khi Lộ Dao không ở bên cạnh, cậu trở thành người bị Hồ Kỳ bám lấy.
Nếu không phải được bổ túc, Hồ Tiêu sẽ không biết, khi còn bé cậu thật ngây thơ và có chút ngu ngốc.
Bạch Di nhìn chằm chằm vào lưng của hai cái đầu đầy tóc ở hàng trước, không đoán được hai đứa nhóc đang nhìn cái gì dưới gầm bàn.
Trong giờ học thảnh thơi, thoải mái.
Không để ý đã đến xế chiều.
Lộ Dao thiết lập thời gian ở lại cho Bạch Di ngắn hơn, chỉ khoảng chừng nửa phút.
Tan học, Bạch Di bước ra khỏi trường tiểu học Cây Quất. Trước mắt cô ấy lóe lên một tia sáng trắng, khi cô ấy mở mắt ra lần nữa thì đã trở lại Trung tâm bổ túc.
Bạch Di cúi đầu nhìn đồng hồ trên bàn, chính xác là một phút ba mươi giây.
Thật khó tưởng tượng rằng cô ấy đã sống trong thế giới đó trong một ngày mà trong Trung tâm bổ túc chỉ trôi qua một phút rưỡi.
Bạch Di chống lên bàn, muốn đứng dậy nhìn ra bên ngoài. Nhưng chân đột nhiên mềm nhũn, cảm giác mệt mỏi như sóng triều ập tới.
Bạch Di lấy tay chống trán, ngồi tại chỗ để trấn tĩnh lại.
Một lúc sau, Lộ Dao và Hồ Tiêu cũng quay lại.
Hồ Tiêu hoàn toàn khác với vẻ ngoài tràn đầy năng lượng vài phút trước, đôi mắt u ám và hốc mắt đỏ hoe.
Lộ Dao ngồi sang một bên, đặt tay lên vai cậu, khẽ nói chuyện với cậu.
Trong buổi bổ túc cuối cùng này còn chút thời gian, Lộ Dao ra ngoài mua rau, để Hồ Tiêu và Hồ Kỳ trông nhà.
Lộ Dao ra ngoài không lâu, Hồ Kỳ đã được mẹ gọi về nhà.
Khi Hồ Kỳ rời đi, Hồ Tiêu cảm thấy có gì đó không ổn, chạy sang phòng bên cạnh gõ cửa thì thấy Hồ Kỳ đang bị một người đàn ông say rượu đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập.
Đứa bé khóc lóc thảm thiết, thấy cậu đứng thẫn thờ bên cửa liền khản cổ bảo cậu mau về nhà.
Hồ Tiêu đứng tại chỗ, tay chân nặng trĩu không thể động đậy.
Cậu chợt nhận ra một sự thật tàn nhẫn không thể thay đổi: cho dù là quá khứ hay là hiện tại, cậu vẫn là kẻ nhát gan nhu nhược, không có cách nào cứu được bất kỳ ai.
Hồ Tiêu rơi nước mắt, trái tim đau đến sắp ngạt thở, nắm chặt bàn tay đặt trên vai mình, không nói được lời nào.
Một tay Lộ Dao bị Hồ Tiêu nắm lấy, đợi một lúc sau cậu mới hoàn hồn lại.
Hoàn cảnh bổ túc đã được cô điều chỉnh một cách tinh vi, lẽ ra không nên xảy ra những sai sót như vậy.
Lý do mà Lộ Dao có thể nghĩ ra có lẽ là do từ nhỏ Hồ Tiêu đã bị hãm sâu trong hoàn cảnh bạo lực nên không có cảm giác an toàn. Trong khoảng thời gian ngắn cô rời đi, cậu đã dựa vào ý thức của mình để tái hiện lại cảnh tượng bị đối xử tàn bạo khi còn nhỏ.
Bản thân Hồ Tiêu không nhận thức được cảm giác mâu thuẫn này.
Lộ Dao đang suy nghĩ về việc điều chỉnh lại kế hoạch bổ túc. Có thể sẽ phải đi công tác một chuyến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận